Dạo gần đây, trên mạng đang rất hot bộ phim “Lấy danh nghĩa người nhà”, bởi bộ phim này truyền tải rất nhiều thông điệp mà có thể ta đã nghe nhàm tai rồi nhưng vẫn không thực sự hiểu. Ví dụ như câu nói của Paulo Coelho trong cuốn sách Nhà giả kim “Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực lại giúp bạn đạt được điều đó” hay như “Cuộc sống giống như một hộp socola, bạn không thể biết trước bạn sẽ nhận được những gì đâu” trong bộ phim Forrest Gump kể về cậu bé với IQ chỉ 75. Chắc chắn đó là những câu không ít thì nhiều mọi người đều biết. Bộ phim còn là bức tranh khắc họa vô cùng rõ nét lối sống, cách suy nghĩ mà không chỉ những người trẻ như chúng ta mà thậm chí là những người lớn như thế hệ ông bà cha mẹ chúng ta đều có thể vô tình mắc vào vòng luẩn quẩn ấy.
Từ việc một ông bố đơn thân nuôi con gái nhỏ, những việc thiếu kinh nghiệm như kỳ kinh nguyệt đầu tiên, áo lót với áo ngực hay khi con gái có bạn trai, chính bản thân ông cũng không biết đó có thực sự là yêu đương hay không. Đến việc người chồng luôn bận rộn với công sự bên ngoài, để mặc người vợ đầu gối tay ấp một mình lo toan mọi việc, không chút sẻ chia. Người mẹ rối loạn căng thẳng sau sang chấn vì cái chết của con gái rồi vì thế mà không kiêng nể cãi nhau trước mặt con trai nhỏ. Những ông bố bà mẹ không thực sự thích trẻ con nhưng vẫn cố sinh thật nhiều để nối dõi tông đường, để gửi gắm hy vọng, hoặc là có người để dưỡng lão. Có gia đình lại chỉ mong con cái kiếm được nhiều tiền, làm công việc nở mày nở mặt. Có nhà bố mẹ lại mang cái tư tưởng “muốn tốt cho con” mà sinh ra đứa trẻ tự ti, luôn mang tâm lý chống đối.
Còn rất nhiều mảnh ghép hiện thực mà bộ phim mang lại nhưng bài này mình chỉ muốn giành cho duy nhất nhân vật ưa thích của mình, trước cả khi thực sự xem phim, Hạ Tử Thu.
Hạ Tử Thu là anh nhỏ trong bức tranh gia đình 5 người của bố Lý, là con của người bố Lý đã đi xem mắt, là con của người chuẩn bị thành mẹ kế của Lý Tiêm Tiêm, Hạ Mai. Sau đó vì nhiều biến cố, cậu bị mẹ bỏ rơi ở quê nhà cho bà ngoại và dì hai, là bố Lý mang cậu về, góp cho cậu không chỉ 1 bát cơm, 1 đôi đũa trên bàn ăn mà còn góp cho cậu thêm cả 1 căn phòng, 1 chiếc giường và 1 thân phận con trai mà nuôi nấng.
Ngay từ khi bộ phim lên sóng, CĐM cũng như những NHM không thể không ngả gục trước những phân cảnh ngọt ngào của 3 anh em nhà Lý Tiêm Tiêm. Cũng rất nhiều bình luận mong biên kịch đừng phá vỡ mối quan hệ đó mà biến từ câu chuyện gia đình thành tình yêu đôi lứa. Nhưng tất nhiên, nếu không có phản ứng hóa học của cặp đôi nào xảy ra trong phim làm sao phim giữ được độ hot cũng như rating cao đến vậy.
Và không phải ngẫu nhiên khi chưa xem phim đã thích Hạ Tử Thu. Tuy nhiên chỉ cần xem 1-2 tập đã thấy chắc chắn biên kịch không cho vai ấy một tí thuyền nào để ra khơi cùng Tiêm Tiêm rồi. Không cần nói đến mẹ của Tử Thu - Hạ Mai từng "suýt" lấy bố Lý Hải Triều thì ngay từ nhỏ Tiểu Tiêm đã luôn thích Lăng Tiêu hơn rất nhiều.
Khi mà Tiểu Tiêm luôn bắn nước, vứt hành lý và vẽ lên mặt Tử Thu, thậm chí còn không ngần ngại để Tử Thu ăn món mình không thích, giặt quần áo và không thèm quan tâm mặt mũi cậu sưng vù vì đánh nhau cùng cô thì cô bé lại luôn thích quấn lấy Lăng Tiêu, mời cậu ăn kem, rủ cậu xem hoạt hình, lôi kéo cậu sang nhà ăn cơm với toàn những món hấp dẫn và cho dù trước đó cậu đã đẩy ngã cô bé chỉ vì mang cho cậu quả óc chó thì cô bé vẫn vui vẻ, lạc quan một cách khó hiểu, như Tử Thu từng nói, chỉ cần thấy Lăng Tiêu thì lúc nào mắt cô bé cũng như một chiếc đèn, tạch cái là bật sáng. Cùng là anh trai nhưng ai được ưu ái hơn thì thấy rõ.
Khi Trần Đình đến tìm Lăng Tiêu, Tiêm Tiêm tỏ ra ghét cay ghét đắng 3 đời họ ngoại ấy hơn ai hết, cô còn tỏ thái độ khi bà ngoại đánh mắng Lăng Tiêu và thứ cô lo lắng hơn cả là "đã rất lâu rồi em không nhìn thấy anh ấy". Cô mang mỳ lên tận nhà, thúc giục Lăng Tiêu ăn bằng được còn bảo Tử Thu đi hâm nóng thức ăn. Nhưng khi Triệu Hoa Quang đến tìm Tử Thu, Tiêm Tiêm chỉ tỏ ra hờn dỗi vì Tử Thu bảo không muốn ai biết chuyện đó và tức giận khi tên đó mắng nhà cô nghèo nàn, ở đó không có tương lai còn cô cũng chẳng để ý đến Tử Thu vẫn đang trầm mặc, cậu ấy đã múc canh cho cả nhà, chỉ bát mình là không có, thậm chí có thể nói thời gian đó có khi cô còn không để ý Tử Thu vẫn đang đi tìm mẹ của mình ngoài việc nhìn thấy Trần Đình ngồi nói chuyện với Lăng Tiêu thì hỏi cậu một câu “Anh chưa từng nghĩ sẽ tìm mẹ sao”
Còn rất nhiều chi tiết nhỏ khác nữa mà biên kịch cũng khéo lồng ghép như khi ngủ Lăng Tiêu nằm cùng Tiêm Tiêm, Tử Thu nằm 1 đầu khác; khi xem hoạt hình Tử Thu chỉ ngồi ghế nhỏ, Tiêu-Tiêm ngồi sofa; đến cái áo Tiêu-Tiêm mặc cũng phải giống nhau, Tử Thu là một màu khác; đi đường Tiểu Tiêm cũng luôn thích quấn lấy tay Lăng Tiêu; ánh mắt Tiêm Tiêm luôn hướng về Lăng Tiêu trước và khi cô bé không đồng ý cho 2 anh ra nước ngoài, thoại cũng là với Lăng Tiêu "anh không được đi" rồi phải mất đến 2-3 nhịp sau mới đến Tử Thu "anh 'cũng' không được đi". Tại sao không phải là "cả 2 anh đều không được đi"
Và một lần nữa, biên kịch lại tiếp tục nhắc nhở rằng "Tử Thu xác định làm anh trai rồi" khi mà Tiêm Tiêm ôm chầm lấy Lăng Tiêu sau bao ngày không về, giành cho cậu ấy lõi quả dưa ngọt ngào nhất và 1001 câu "yêu anh" trong món quà sinh nhật trước khi chia xa. Đôi giày mua kèm quà sinh nhật Lăng Tiêu ấy Tử Thu cậu còn quý đến nỗi không dám đi. Điều Tử Thu có thể làm chỉ là lo cho cô vì giận mà bụng đói, lo cô giận mà ngồi ngoài cửa cả đêm, lo cô lấy chồng chịu khổ, lo cô bị bắt nạt khi anh rời đi. Và nói "xin lỗi" khi anh đã tự quyết định mà không hỏi ý kiến của cô, đến lời hứa cũng không thể thực hiện. Dù Tiêm Tiêm có nói những lời khó nghe đến thế nào "không có quan hệ ràng buộc pháp luât" hay "hai anh không phải anh ruột của em" thì không như Lăng Tiêu tiêu sái bỏ đi, Tử Thu vẫn ở đấy. Cũng giống như khi Tiểu Tiêm tức giận mắng cậu làm cô ngã vào vũng nước bùn, cậu cũng vẫn ở đấy. Không rời đi. Đó là người nhà. Người nhà thì mới không nghĩ đến chuyện 'cưỡng hôn' mà là "anh sẽ nhét đầu em vào tủ lạnh để em bình tĩnh lại" trước hơn.
Thế nên cũng là bình thường khi Tử Thu lại có suy nghĩ "tại sao ai cũng không cần anh". khi nghe tin em gái mình yêu quý nhất chọn anh trai mình cũng yêu quý nhất mà không phải là mình. Và nó cũng thành scene mình bị mâu thuẫn nhấttt.
Phải nói lại 1 lần nữa là mình không hề ghét Lăng Tiêu. Nhưng đoạn này chính là đoạn mình không hề thích Lăng Tiêu nhất. Chỉ vì muốn thể hiện rõ tình cảm với Tiêm Tiêm, muốn mọi người không hiểu lầm cậu ấy chỉ là anh trai mà cậu ấy không tiếc làm hỏng mối quan hệ của Tiêm Tiêm và Mặt Trăng, lại còn rất bình tĩnh phân tích cho Mặt Trăng rằng có lẽ cô cũng không thích cậu ấy đến thế, chỉ vì nó khác thứ tình cảm cậu ấy đối với Tiêm Tiêm không có nghĩa đó không phải là thích hay là thứ tình cảm không đáng được tôn trọng, và vì đã có đà đó cậu cũng không tiếc dùng thái độ gay gắt cho rằng Tử Thu không được có ý đồ gì khác với Tiêm Tiêm vì Tử Thu là anh trai cô ấy (cậu trước đó thì không phải sao), không tiếc phải khiến cho Tử Thu nghĩ rằng mình lại bị bỏ rơi. Đồng ý là Tiểu Tiêm quan trọng với cậu, là tâm dược cũng như là ánh sáng đời cậu, nhưng trên thế giới này ngoài tình yêu, trước đó còn tình thân và tình bạn. Bất chấp tất cả chỉ để giữ khư khư sự cố chấp và bắt mọi người chấp nhận nó, mình không đồng ý quan điểm này. Lăng Tiêu đáng lẽ ra nên có một thái độ, một cách xử sự tốt hơn
Dù sao thì ai cũng đều nhìn ra Tử Thu chỉ vì câu nói 'cùng đứng tên trong sổ hộ khẩu' mới nghĩ rằng nên kết hôn với Tiêm Tiêm là tốt. Đó chính là điểm khác nhau giữa cậu và Lăng Tiêu. Lăng Tiêu thực sự muốn Tiêm Tiêm hãy coi anh như một người đàn ông và cậu cũng coi cô như một người phụ nữ còn Tử Thu cho dù nói muốn kết hôn sinh con với Tiêm Tiêm nhưng vẫn nghĩ cô chỉ là một cô nhóc, lấy nhau chỉ vì anh muốn ở bên cô và mãi mãi đối tốt với cô mà thôi
Là thái độ, Thái Độ là thứ mình ghét nhất ở scene này khi Tiêu - Tiêm nói rằng họ đang ở bên nhau. Cái thái độ đó khiến người ta có cảm giác họ muốn bắt Tử Thu "phải" chấp nhận điều đó, rõ ràng có thể chọn cách khác nhưng lại chọn cách quyết liệt nhất. Ánh mắt, giọng điệu, khuôn mặt, cử chỉ của Lăng Tiêu như muốn nói "yolo anh thắng trận này rồi". Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đau dài không bằng đau ngắn, có khi đó là cách tốt nhất đối với người luôn hiểu Tử Thu - Lăng Tiêu - là vô tâm, là cho rằng rồi cậu ấy sẽ vượt qua thôi
Xét trên nhiều khía cạnh, Lăng Tiêu đến với Tiêm Tiêm là hợp tình hợp lý bởi cuộc sống của cậu từ lúc bắt đầu đã chỉ có thể quay quanh Lý Tiêm Tiêm, không bạn bè, không mục đích. Không ai bắt cậu như thế, là cậu chọn như vậy.
Còn Tử Thu, mặc dù bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, cậu vẫn lựa chọn đối diện với cuộc đời, cậu kết bạn với Trang Bắc, cậu đánh bóng rổ với mọi người thậm chí cậu còn vừa đi học vừa đi làm bởi cậu hiểu rõ hơn ai hết "chỉ có bản thân tự kiếm tiền mới nắm giữ được cuộc đời mình" và cậu muốn khi trở về với nơi gọi là 'nhà' ấy sẽ là khi trong tay đã có thành tựu. Tự hỏi nếu là Lăng Tiêu liệu có làm được như vậy? Ngoài ám ảnh tâm lý hồi nhỏ cùng với sự kiềm nén suy nghĩ đến mức stress, mất ngủ khi phải ở bên cạnh một bà mẹ hàng-cực-phẩm thì có bao giờ Lăng Tiêu phải suy nghĩ về cuộc sống cơm áo gạo tiền? Từ hồi ở nhà bố Lý đã thế, đến khi sang Singapore cũng vậy. Trong tháp nhu cầu của Maslow, nhu cầu sinh lý đứng hàng đầu, tức là phải không cần lo lắng về ăn uống ngủ nghỉ thì các nhu cầu khác mới được xét đến, nếu không muốn nói nhu cầu của Lăng Tiêu ở tầng thứ 3. Vậy nên Lăng Tiêu mới có thể sảng khoái nói dẹp quán khi tình hình làm ăn của Tử Thu không tốt, một cái tâm huyết, nói dẹp là dẹp, dễ như vậy sao
Lăng Tiêu không vượt qua được ám ảnh tâm lý nếu không có Tiêm Tiêm thì điều gì đảm bảo Tử Thu có thể vượt qua những chuyện chỉ mình cậu ấy biết khi chỉ có một mình? Đó chắc là vì “tình thân” đi
Bố Lý có 1 câu rất đúng, Tử Thu là người chịu nhiều ấm ức nhất, chính vì vậy cậu ấy hiểu chuyện khá sớm cũng là người che giấu nội tâm kín đáo nhất. Có lẽ mọi người đều sẽ nghĩ Lăng Tiêu mới là người giỏi nhẫn nhịn: bố mẹ cãi nhau cậu lẳng lặng bỏ ra ngoài cầu thang đọc truyện, mẹ quên nấu cơm thì cậu nói cậu thích ăn mỳ, mẹ bỏ đi cậu cũng im lặng không khóc nháo, phải ở bên cạnh chăm sóc, chịu đựng Trần Đình và những tính khí khó chịu, bất thường của bà ấy những 9 năm mà không một câu trách móc, oán than nhưng Tử Thu thì không như vậy sao? 9 năm lưu lạc ở nước ngoài, 9 năm mang danh "ăn nhờ ở đậu", đến mẹ ruột còn nói là "gánh nặng", khi em gái không chọn mình cậu cũng chỉ có thể nhịn, sáng hôm sau vẫn làm cho cô một bữa sáng đầy đủ để cô ngồi ăn cùng với bạn trai. Ai có thể kiềm chế cảm xúc tốt như cậu ấy? Đến Lăng Tiêu còn không ngần ngại dùng căn bệnh của cậu ấy ép Lý Tiêm Tiêm phải suy nghĩ về mối quan hệ của 2 người nhưng Tử Thu đã bao giờ ép cô ấy chưa? Đến cả việc nói vs Tiêm Tiêm cũng là "anh muốn nói với em chuyện này, em xem có đồng ý không". Còn người anh trai nào như thế sao?
Nhưng Lăng Tiêu thì sao? Cậu ấy chọn cách mặc kệ Tử Thu: "em ấy không tiếp nhận thì không tiếp nhận, em ấy tự mình tiêu hoá", không những thế còn mong Lý Tiêm Tiêm giữ khoảng cách. Đây có lẽ là một trong những phân đoạn hiếm hoi nữa Tiêm Tiêm thực sự thương anh nhỏ của cô ấy đi?? Hay đơn giản chỉ là vì cảm giác áy náy khi bỏ 1 người thì không nỡ mà chọn 1 người cũng không xong.
Sống 9 năm cùng Trần Đình không thể không nói Lăng Tiêu cũng ít nhiều ảnh hưởng từ bà ấy nên mới không tiếc lợi dụng sự thương xót, lo lắng của Tiêm Tiêm với bệnh của mình, không tiếc bắt cô ấy "tội nghiệp cho đến cùng" nhưng đúng như Tiêm Tiêm nói, cho dù cậu ấy ép cô tiếp nhận nhưng nếu có không thích cậu ấy thì có thể đồng ý ở bên cậu ấy sao. Chỉ là một phút nhất thời thấy thương cho Tử Thu thôi, vì có lẽ cậu ấy không nhẫn tâm bằng. Lăng Tiêu có Tiêm Tiêm hỏi "sao lại không có ai phát hiện ra anh bị bệnh". Vậy Tử Thu tính là gì? Mọi người chỉ biết khuyên Lăng Tiêu trong lòng có chuyện đừng kìm nén, hãy tâm sự với mọi người vậy Tử Thu tính là gì?
Điều đó còn thể hiện rõ hơn khi quyết định ra đi của Tử Thu là vì bố Lý, cậu không muốn Triệu Hoa Quang gây rắc rối nữa, không muốn bố Lý phải lao lực nữa, muốn giảm bớt gánh nặng tiền bạc cho gia đình
Còn Lăng Tiêu rời đi phần nhiều có thể coi là bị ép nhưng bản thân cậu có lẽ nào không phải là vì muốn trả hết nợ với Trần Đình và sự áy náy khôn nguôi giành cho Vân Vân. Tuy nhiên phân khúc này cũng không thể phủ nhận mọi thứ quá bất công với Lăng Tiêu, nhất là với câu nói của ông cậu "phận làm con thì nên tha thứ cho bố mẹ". Lăng Tiêu nói đúng "dựa vào đâu". Chỉ vì có cái danh nghĩa "bố mẹ về mặt sinh học" - như Tiểu Tiêm nói - thì có thể bỏ qua 10 năm không đoái hoài, rũ bỏ trách nhiệm của một người mẹ bằng câu "cho cháu đấy" rồi thích thì quay lại muốn bù đắp là phải được tha thứ, được chấp nhận sao. Hoang đường!! Đến anh chị ruột thịt còn không chấp nhận ở bên cạnh chăm sóc lúc ốm đau như thế lại đòi hỏi người mình đã bỏ rơi phải có nghĩa vụ ấy. Quả báo nhãn tiền quả không chừa một ai. Sống trong cái môi trường như vậy, với một bà mẹ ham hư vinh thì sinh ra một Trần Đình như thế, thực không sai mà
9 năm sau, Lăng Tiêu có thể sảng khoái mà ngồi cùng bàn, uống cốc bia, ăn thịt lẩu cùng các bố, bởi với cái danh bác sĩ trong cái thời đại này mà nói, giá trị hơn bao giờ hết. Còn Tử Thu?? Khi ra đi 2 bàn tay trắng, khi trở về vẫn hoàn trắng tay. Ở nước Anh xa xôi ấy, đến tín hiệu điện thoại cũng kém mà người nhớ về cậu cũng ít trên bàn ngón tay
Đến khi cả 2 người anh đều được Tiêm Tiêm thực sự chào đón trở về cũng vậy, mọi người chỉ quan tâm Lăng Tiêu đã phải chịu khổ như thế nào khi phải ở cạnh Trần Đình. Ngoài ám ảnh tâm lý cậu còn phải chịu tra tấn thể xác lẫn tinh thần, rất rất nhiều phân cảnh thể hiện cậu chịu khổ thế nào và Lý Tiêm Tiêm thấu hiểu nỗi đau đó ra sao. Vậy còn Tử Thu, khó khăn của cậu chỉ gói gọn trong vài câu nói của cậu và Triệu Hoa Quang, cũng không có ai thực sự hiểu khó khăn đó. Nghe danh đi du học, ông bố giàu thì oai lắm nhưng ở cái môi trường đâu đâu cũng nói thứ ngôn ngữ xa lạ ấy, không một người thân thích, khó khăn của cậu ai lắng nghe, ai thấu hiểu, đến lúc về cũng chẳng oai bằng bác sĩ. Những người mạnh mẽ thường phải chịu ấm ức nhiều như vậy đấy
Tử Thu thực sự có rất nhiều phân cảnh với mình là đắt giá. Ví dụ như trong cái đêm lần đầu tiên trở về sau 9 năm, khi mà Lăng Tiêu có thể ngồi ăn với 2 bố thì cậu lại một mình đứng bên cầu cảng, bên cạnh là lon bia, trên tay là điện thoại, soạn rồi lại xoá, vẫn không biết nên nói gì với Lý Tiêm Tiêm
Hay như trong bữa cơm đoàn tụ, cậu muốn tìm cảm giác tồn tại khi mọi người chỉ xoay quanh Lăng Tiêu vì cậu đã là bác sĩ rồi, có thể giúp mọi người rồi. Cái chớp mắt và cúi đầu đó hay ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn Lăng Tiêu đó, thực sự quá nhập tâm rồi Tân Thành ạ. Hay là cái thở dài khi cậu không biết bố Lăng bị ngã gãy chân chấn động não, Lăng Tiêu bị bỏng ở vai và lời nói của Lý Tiêm Tiêm "nói anh thì ích gì chứ, anh về chăm sóc được à"
Kị nhất với những tình cảm ở xa là gì, là mỗi người đều không muốn đối phương lo lắng, đều muốn đối phương ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khoẻ mà chịu tất cả 1 mình. Có những chuyện đã xảy ra cũng phải nghe kể lại mới biết, cảm giác đó giống như mình thực sự không hiện diện trong cuộc sống của họ nữa rồi, cái gì cũng không biết. Như Tiêm Tiêm sau này đã hiểu ra vấn đề của bọn họ “chúng ta không hề nói cho nhau biết suy nghĩ thật sự của mình, mà suy nghĩ thật sự này trừ niềm vui của cuộc đời còn có nỗi đau của cuộc đời. Nếu không có đau khổ để so sánh thì niềm vui sẽ không còn ý nghĩa gì nữa”
Có những chi tiết nhỏ cũng làm mình thích Lăng Tiêu, như khi cậu đưa miếng dưa hấu cho Tử Thu, đổi lấy bát canh không của cậu mà tự múc cho mình bát khác, chiếc đũa gắp "quà tặng em" hay cái cụng ly hiểu rõ lòng đối phương đó. Mặc dù vẫn nói cậu không kinh doanh được thì nên đóng cửa quán nhưng lại lặng lẽ thanh toán hết khoản nợ thẻ tín dụng cho Tử Thu. Nếu bố Lý là người quan tâm Tử Thu nhất thì Lăng Tiêu chính là số 2
Hãn hữu lắm đến tận tập 23 mới thấy biên kịch cho Tiểu Tiêm có chút gì đó thương Tử Thu như cách mà bố Lý hay Lăng Tiêu quan tâm cậu ấy. Không như Lăng Tiêu suốt ngày "một bộ dáng như thế cả thế giới nợ anh ấy" - Tiêm Tiêm said - thì chuyện của Tử Thu dường như chỉ mình cậu ấy biết, nếu không vì chiếc gương cậu luôn luôn giữ, nếu không vì cậu nói ra thì có ai để ý đến khúc mắc trong lòng cậu. Tập 29 có lẽ là hình ảnh duy nhất sau rất nhiều năm Tiêm Tiêm thấy được anh nhỏ của cô tức giận như vậy. Trước đây anh nhỏ của cô nếu không pha trò cũng sẽ chỉ trầm mặc không nói chuyện, được cô cho cái kẹo sẽ vui ngay lập tức nhưng con người mà, sao có thể kìm nén mãi mà sống. Lăng Tiêu ôm sầu đến phát bệnh, nếu anh nhỏ cũng vậy sẽ có Tiêm Tiêm thứ 2 ư?? Rất tiếc là không. Mặc dù Tiêm Tiêm nói lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, nhưng cũng đúng như Lăng Tiêu nói, khi người ta bị tổn thương người ta sẽ nắm chặt tay lại để bảo vệ lòng bàn tay mình.
Và không phải ngẫu nhiên cảnh khóc của Hạ Tử Thu lên hotsearch. Thực sự quá thích scene này luôn, cảnh Tử Thu hoang mang không biết làm sao khi nghe tin Hạ Mai gọi điện mắng Triệu Hoa Quang làm bố mà để cậu thiếu tiền. Rồi dáng vẻ bất lực đập cửa tìm bằng được Hạ Mai để hỏi cho rõ mọi sự. Đến cái chắp tay cầu xin bà hãy sống tốt cuộc sống mà bà luôn hướng tới, đừng hối hận. Cậu ấy phải rời xa người bố thương yêu cậu ấy nhất, bỏ lại đứa em gái cậu nâng niu, chiều chuộng nhất để bơ vơ nơi xứ người nhưng chỉ vì một hành động của Hạ Mai, tin nhắn chuyển tiền của Triệu Hoa Quang giống như một cú tát vào 9 năm phấn đấu của Hạ Tử Thu vậy.
May mắn thay là trong những tập cuối của phim, cuối cùng mình cũng đã được nhìn thấy tình cảm của Tiểu Tiêm Tiêm với anh nhỏ cô ấy. Từ việc cô ấy không muốn anh nhỏ phải trả tiền hoa quả đắt đỏ mua ở siêu thị đến việc nhận được tiền bản quyền đã muốn đưa ngay cho cậu ấy. Từ viên kẹo socola cho đến cái nắm tay ngày Hạ Tử Thu gặp lại mẹ. Từ cái lau chân, thở phào không bị rách da đến bức tranh đoàn viên cô vẽ và lặng lẽ nhét cửa phòng cậu trong đêm. Từ những lời chân thành cô nói với anh nhỏ “người có máu mủ chưa chắc đã có thể trở thành người nhà, nhưng những người yêu thương trân trọng nhau, nhất định là được” đến tâm trạng lo lắng chạy xộc ra khỏi văn phòng khi nghe tin Tử Thu đã biết chuyện mẹ cậu ấy sao lại bỏ rơi từng ấy năm.
Mong ước khác nhau, đích đến cũng sẽ khác nhau. Chính vì vậy có lẽ ngay từ đầu biên kịch đã không hề có ý định cho Hạ Tử Thu bén duyên cùng bất cứ ai, vì điều cậu muốn đâu phải là tình yêu, thứ cậu muốn là tình thân, là một lời khẳng định của người mẹ ‘cậu không phải là gánh nặng’ để khuyết thiếu trong lòng cậu có thể được lấp đầy. Là tình cảm của bố Lý, là sự coi trọng của Lý Tiêm Tiêm. Là những quan tâm nhỏ nhặt cùng sự thấu hiểu của Lăng Tiêu.
Thứ cậu muốn, thì gần 1/3 cuộc đời cậu đã đạt được rồi, còn gì để nuối tiếc. Đúng không, Hạ Tử Thu..
0 notes
[Chuyện A - 216]
Lâu lâu lại có người hỏi tôi đang làm gì, lương tháng bao nhiêu, có người yêu chưa, bao giờ thì cưới...nếu tôi nói ra một con số, bạn bè thì sẽ cười trừ cho qua, người lớn thì sẽ hỏi tiếp "đưa được cho bố mẹ bao nhiêu"; nếu tôi đã có người yêu, đa phần sẽ hỏi nhà ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi, chỉ khác bạn bè sẽ không hỏi thêm bao giờ cưới. Những người hỏi câu đó ít khi là bố mẹ tôi, mà sẽ là họ hàng, bạn bè, người thân bắn đại bác mới tới hay thậm chí chỉ là ông cô, cậu mợ nào đó "hàng xóm". Còn tôi, chẳng bao giờ hỏi ai câu đó, phần nhiều vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, phần ít là cảm thấy tọc mạch.
Gần nhà tôi có ông bác, tôi tự gọi đó là ông-bác-bao-giờ-thì-cưới bởi cứ suốt ngày nhìn thấy tôi là ông sẽ hỏi "thế m còn định ăn bám bố mẹ m đến bao giờ" hay hôm trước điềm nhiên vào nhà tôi uống rượu "em thấy trong đơn vị bảo nhà anh sắp ăn hỏi, sao em ở gần lại chẳng biết gì thế". Hóa ra tôi sắp cưới mà chính tôi cũng không biết.
Những ông cô, cậu mợ đó, thứ họ quan tâm không phải bạn sống có tốt không mà là thị phi quanh bạn là gì. Nếu còn đang đi học, họ sẽ quan tâm bạn học trường nào, được bao nhiêu điểm, có bằng mọi người không. Nếu bạn đã ra trường, họ sẽ quan tâm bạn kiếm được bao nhiêu, và thật chẳng may nếu bạn còn là con gái, họ sẽ chỉ quan tâm bao giờ bạn cưới chồng, bao giờ bạn đẻ con. Dường như tiền bạc và hôn nhân là thứ mà mọi người lớn sẽ quan tâm khi mà bạn đã bước qua ngưỡng 16 năm đèn sách, là tấm bằng "ổn định" quan trọng hơn tấm giấy cử nhân hay thạc sĩ mà bạn tự hào.
Có đôi khi tôi rất ghét những người hàng xóm đó, vì cái nhìn của họ, sự tọc mạch của họ làm bố mẹ tôi đè ép tôi mà quên rằng tôi không phải con cái nhà hàng xóm, họ quên mất tôi cần gì mà chỉ quan tâm hàng xóm sẽ nói gì và nghĩ gì
Những đứa trẻ như tôi, ở ngưỡng 25 tuổi, đã được mặc định là trưởng thành, nếu vẫn còn thích ăn kẹo mút, xem tv, vẫn lông bông vô định với những ước mơ chưa thành hình thì mặc nhiên sẽ thành hình mẫu con-cái-nhà-người-ta nhưng mà là "học dốt thì sau này sẽ như chị A, anh B, bà cô C.."
Người lớn, với họ, trưởng thành là theo số tuổi còn với tôi, trưởng thành là khi học được cách gánh vác trách nhiệm với cuộc đời mình
0 notes