[Light Novel] A promise lost
Truyện trong tiểu thuyết Caucus race tập 3
Dịch giả: Valley (https://www.facebook.com/valley.de.lissia)
A Promise Lost
-Khát khao thuần khiết-
Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu rồi.
Kẻ thách đấu là Caudwell – hắc kị sĩ. Đối đầu với anh ta là hoàng kim kị sĩ – Walter.
Khi vầng thái dương dần lặn xuống chân trời xa tựa như một thứ trái cây chín đỏ, hai kẻ được xưng tụng là “anh hùng” kia lặng lẽ nâng gươm. Cả hai đều nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Caudwell mở lời, dường như anh cũng thầm hiểu rằng đây chắc chắn sẽ là lần cuối họ nói chuyện với nhau:
- Nghe cho kĩ đây. Lắng nghe lời gió nói đi, Hoàng kim kị sĩ. Những con người đang cất tiếng gọi tự do từ những tháng ngày xa xưa.
Walter cất tiếng, nóng lòng chờ đợi trận huyết chiến:
- Gió nên lắng lại khi lướt qua những ngọn cỏ trong rừng. Còn ta, ta chỉ đặt niềm tin của mình vào nơi mà ta thuộc về.
Xác chất thành đống, máu chảy thành sông trong trận chiến của hai người.
Đều là những binh sĩ đã gửi gắm niềm tin nơi Caudwell và Walter, rồi ngã xuống.
Cả hai đều có vô số những linh hồn đè nặng đôi vai. Lẽ đương nhiên, họ đều không thể nào hạ xuống thanh kiếm mà mình đã vung lên.
Căm hận nhau hơn tất thảy, nhưng đồng thời thấu hiểu nhau hơn tất thảy, dẫu vậy, hai người họ vẫn không cách nào hòa giải.
Một người làm rung chuyển cả thời đại, lại bị người kia ngăn trở. Con đường duy nhất cả hai có thể cùng sánh bước lại chỉ văng vẳng tiếng thép lạnh.
Mặt trời lặn. Màn đêm buông xuống.
Là ai đã nói lên lời trăn trối cuối cùng?
“Ngươi biết không, ta đã từng nghĩ rằng chúng ta có thể làm bạn.”
___Hồi ức Hắc - Hoàng kim, tác giả Evil B.
1
Trong khu rừng thuộc sở hữu của gia tộc Baskerville, có duy nhất một tòa tháp.
Một buổi chiều nọ, dưới ánh nắng dịu dàng…
Khi gia trưởng hiện tại của nhà Baskerville, Glen Baskerville – từng được gọi là Levi cho đến khi hắn ta thừa kế cái tên hiện tại – đến thăm căn phòng, nàng đang đặt tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tường và sàn phòng trong tháp đều trống trơn, trơ ra những mảng đá thô kệch. Đối với phòng riêng của một tiểu thư thì đúng là quá ảm đạm. Có độc một chiếc giường, một sofa, giá sách và vài vật dụng tối thiểu. Chẳng có gì mấy trong căn phòng hình tròn rộng rãi này, nhưng chúng đều được chế tác rất xa hoa, chỉ một cái nhìn là đủ biết.
Từ phía cửa sổ, nàng hẳn đã nghe tiếng bước chân của kẻ viếng thăm rồi, nhưng không thèm quay lại nhìn Levi lấy một cái.
Bên ngoài ô cửa kia là cả cánh rừng rộng lớn bao bọc xung quanh tòa tháp, nhưng nàng không bận tâm đến cánh rừng. Nàng nhìn thẳng xuống dưới chân tháp. Khi Levi thấy nàng nhìn xuống rầu rĩ như vậy, hắn liền nở một nụ cười nguy hiểm.
-…Lacie.
Hắn cất tiếng gọi.
Đáp lại lời gọi đó, nàng – Lacie – quay đầu lại, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Đôi mắt đỏ đầy ý chí mạnh mẽ của nàng nhìn Levi. Đôi mắt ấy chính là bằng chứng rằng Lacie là một mầm mống của tai ương.
– Em sao thế? Thấy gì vui vui dưới đó à?
Lacie cất giọng lạnh lùng trả lời Levi:
– Nii-sama và Jack đang đấu kiếm. Ngài bày ra trò này, phải không, Glen.
– Có phải kiếm thật đâu. Chỉ là mấy món đồ chơi cùn cùn để đánh trận giả thôi mà.
Câu trả lời của Levi chỉ khiến hắn nhận về ánh nhìn đầy châm biếm của Lacie. Đấy không phải cái mà em hỏi, dường như đôi mắt nàng nói lên điều đó.
Nhẹ nhàng lẩn tránh cái nhìn, Levi bước tới đứng cạnh Lacie. Hắn cũng nhìn xuống.
Phía sau tòa tháp, trên thảm cỏ ngắn nhưng rậm rạp, hai người đàn ông cầm kiếm đứng đối diện nhau. Người thận trọng với mái tóc đen là Oswald, hầu cận của Levi. Kẻ còn lại là Jack Vessalius, một người đàn ông điển trai với mái tóc vàng, dài, được tết thành đuôi sam.
Không chỉ là hầu cận của Levi, Oswald còn là anh trai của Lacie nữa. Sớm thôi, anh sẽ trở thành “Glen” – gia trưởng nhà Baskerville tiếp theo. Lẽ đương nhiên, anh trầm tính và nghiêm túc, hoàn toàn đối lập với vị chủ nhân vô tư của mình.
Jack Vessalius là con trai thứ ba của nhà Vessalius, một gia đình quý tộc thường thường bậc trung. Cách đây tầm hai tháng, Jack đến dinh thự nhà Baskerville với tư cách là nhạc công của gia tộc Barma, và đã được gặp lại Lacie sau 8 năm… chắc thế. Jack nói với Levi rằng, suốt 8 năm qua, anh chẳng nghĩ đến bất kì điều gì khác ngoài được gặp nàng lần nữa. Vậy là Levi chỉ cho Jack đường bí mật vào dinh thự, và cho phép – hay ra lệnh – Jack đến thăm Lacie. Kể từ đó, cứ cách 2 đến 3 ngày Jack lại đến một lần.
Levi rất hứng thú với tấm lòng chân thành và thuần khiết của Jack – à không, sự thuần khiết đó hơi quá mãnh liệt – gọi là tôn thờ thì đúng hơn, dành cho Lacie.
“Đừng nhìn ta thế.” – Levi phấn khích trả lời người con gái đang nhìn hắn buộc tội. – “Ta bảo cậu ta có thể dẫn em ra ngoài chơi. Chỉ em và Jack thôi.”
Mắt Lacie thoáng mở lớn khi nghe Levi nói vậy.
…Là một mầm mống của tai ương, nàng phải sống tách biệt trong tòa tháp này.
Dù nàng vẫn được phép đi dạo trong dinh thự Baskerville và vùng đất xung quanh tòa tháp, nàng bị cấm rời khỏi nơi đây. Hiếm hoi lắm Levi mới mời nàng xuống phố cùng hắn, nhưng chỉ trong những ngày đặc biệt, và chẳng bao giờ nàng được phép đi mà không có người nhà Baskerville đi kèm.
Lacie nhìn Levi đầy nghi ngờ, và hắn tiếp tục: Nhưng.
– Với một điều kiện. Cậu ta phải đấu kiếm thắng Oswald.
“Bất khả thi,” – Lacie nói, thẳng thừng không chút e dè. Biểu cảm vui thích của Levi vẫn không hề suy suyển.
“Em không nghĩ vậy sao?” – Hắn hỏi. – “Khi ta nói em đang chán vì không được rời khỏi nơi này, Jack đã rất quyết tâm đấy. Có vẻ là cậu ta cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu.”
– Ngài biết nii-sama giỏi kiếm thuật đến như thế nào mà.
– Đúng. Không ai bì được cậu ta hết…. À với cả, ta cũng bảo Oswald không được thua.
– Để làm gì cơ chứ? Ngài chỉ đang giết thời gian thôi phải không?
Có chút bất mãn trong câu hỏi của Lacie. Levi bảo nàng rằng không phải.
– Nếu ta muốn thế, ta đã bảo họ làm cái gì thú vị hơn kia. A, họ bắt đầu rồi.
Lacie nhìn xuống chỗ Levi vừa chỉ.
Trước đó, Jack và Oswald vẫn còn đang nói chuyện, nhưng họ đã ngừng lại, tạo khoảng trống và chuẩn bị kiếm. Cả hai đều ngẩng lên nhìn khi Levi vô tư gọi xuồng từ trên cửa sổ “Nèeee”.
Oswald im lặng cúi đầu chào chủ nhân. Biểu cảm của anh không hề thay đổi.
Thấy Lacie đứng cạnh Levi, mặt Jack như sáng bừng lên. “Chào em, Lacie!” – anh vẫy gọi.
“…………………”
Tuy vậy, Lacie không đáp. Nàng chỉ đứng nhìn Jack.
Vừa nhìn Lacie hồi lâu vừa cười nhạt, Levi chỉ đạo hai người dưới mặt đất:
– Được rồi, cả hai ngươi. Khi ta ra hiệu thì bắt đầu. Rõ chưa?
Nghe Levi nói vậy, cả Jack lẫn Oswald nhìn nhau, rồi nghiêm trang chạm mũi kiểm. Nụ cười của Jack biến mất, ánh mắt anh nhìn Oswald vô cùng nghiêm túc. Khi Levi hô “Bắt đầu!”, Jack tấn công trước. Oswald đứng yên, chờ đợi.
Ấn tượng trước sự táo bạo của Jack, Levi lẩm bẩm:
– Ừm, nếu cậu ta trụ được 1 phút, thì cũng có thể xem là rất giỏi rồi---
Trước khi hắn kịp dứt lời, tiếng kim loại vang lên keng một cái, kiếm của Jack bị đánh văng lên trời.
…Chỉ bằng một cái vung kiếm của Oswald.
Mất thăng bằng bởi đòn tấn công, Jack ngồi khó nhọc xuống bãi cỏ. Oswald vung kiếm lại, chĩa mũi kiếm vào mũi Jack. Kinh ngạc, Jack nhìn mũi kiếm chằm chằm. Trận chiến nhanh như chớp vụt qua, làm vai anh nặng trĩu.
“…Quào.” – Levi đưa tay che miệng cười.
Đứng bên Levi, Lacie chỉ thở dài. Nghe như vừa ngán ngẩm vừa nhẹ nhõm.
Rồi nàng nói:
–…Còn không đến 10 giây.
– Không ổn. Ta phải nghĩ ra thêm vài điều kiện mới được.
Và thế là Jack được cho thêm vài điều kiện mới.
Kể từ đó, anh được phép tấn công Oswald bất cứ lúc nào anh muốn. Thêm nữa, chỉ cần đánh được Oswald một cái, làm cách nào cũng được, thế cũng đã tính là Jack thắng rồi. Không cần biết anh bị đánh lại bao nhiêu lần, chỉ cần anh không nhận thua, anh vẫn có quyền thách đấu tiếp.
Điều kiện vớ vẩn chưa từng thấy.
Thoáng chốc đã 3 ngày trôi qua. Suốt thời gian đó, Jack vẫn tiếp tục bị mục tiêu của mình đánh cho trầy vẩy.
2
“------ Điểm yếu của Oswald sao?”
Levi nhắc lại câu hỏi của Jack. Trong phòng hiện có 3 người: Levi, Jack, và Lacie. Levi đứng dựa vào tường, một tay cầm sách đọc. Lacie ngồi trên sofa, nàng đang ôm một con thỏ bông màu đen.
Jack ngồi bó gối trên ghế, hỏi đầy xấu hổ.
– Vâng. Nếu ngài biết, xin hãy nói cho tôi.
Trông Jack khá là thảm hại. Trên má bị băng một cái, tay phải bị băng một cái, tay trái bó bột luôn. Có thể còn nhiều vết thương nữa bị che đi. Đều là cái giá Jack phải trả vì tấn công Oswald suốt ba ngày nay.
Levi nhìn Jack từ đầu tới chân. Rồi hắn trầm trồ:
– Nhìn ngươi tả tơi quá đấy.
Nghe Levi nói vậy, Jack chỉ biết cười khổ:
– Ha-ha-ha…. Cũng nhờ đó mà tôi biết rằng tôi không thể đánh bại cậu ấy một cách công bằng.
Lacie thở dài chán nản, lẩm bẩm: “Mãi mới hiểu ra.”
Jack gãi má bằng đầu ngón tay. Nhìn anh có chút hối lỗi, nhưng, trông anh cũng rất vui, vì cảm nhận được sự chú ý của Lacie dành cho mình qua giọng nói của nàng. Levi, vẫn đứng dựa vào tường, nhìn cả hai với vẻ mặt thích thú. Hắn đặt tay lên vai Jack.
– Vậy nên ngươi mới muốn lợi dụng điểm yếu của Oswald ha. Không tồi, cơ mà…
– Đúng vậy. Điểm yếu của nii-sama thì…
Lacie nói nhỏ; nàng đưa tay suy nghĩ lên chiếc cằm xinh đẹp.
Thấy cả Levi lẫn Lacie đều trầm ngâm, Jack nhíu mày lo lắng. Anh ngần ngại nói:
– Cậu ấy… không có điểm yếu nào hết? Đúng thật, cậu ấy chẳng bao giờ sơ hở---
– Không.
– Không hề.
Levi và Lacie đồng thanh. ---Hở? Jack nhìn họ chằm chằm.
Cả hai cùng nói tiếp:
– Nhiều điểm yếu quá luôn.
– Quá nhiều là đằng khác.
Jack đơ mặt. Anh chớp chớp mắt:
– Quá nhiều… điểm yếu? Oswald á?
“Đúng rồi.” – Lacie đáp. “Nhiều đến mức em đang băn khoăn không biết phải kể cho anh cái nào trước.” – Nàng nói.
“Ừ hứ.” – Levi gật đầu đồng tình.
– Đầu tiên, Oswald luôn có khát khao được ngủ rất mãnh liệt. Nói thẳng ra thì cậu ta có thể ngủ ở bất cứ đâu. Ta cá là ngay bây giờ, cậu ta đang ngủ đâu đấy trong rừng. Nếu ngươi chưa từng thấy cậu ta như thế, thì tức là ngươi chỉ đang canh thời gian chưa chuẩn thôi, Jack ạ.
Đôi mắt Jack mở lớn đầy ngạc nhiên. – “Nhưng…” – Trông anh rất khó xử.
– Nhưng không phải một người ở đẳng cấp của Oswald có thể dễ dàng cảm nhận và tỉnh dậy khi tôi cầm kiếm đến gần sao?
Lacie lắc đầu, nói cực kì tự tin:
– Anh ấy sẽ không dậy đâu. Không dậy vì những chuyện như thế. Kể cả nếu khu rừng có cháy, nii-sama vẫn ngủ ngon lành thôi. Rồi, nếu anh ấy có dậy sau khi khu rừng đã cháy thành tro, có lẽ anh ấy sẽ nói thế này…
Nàng bắt chước cách nói của Oswald:
“Khung cảnh có vẻ hơi khác so với lúc mình thiếp đi. Ý gì đây?”
Nàng mô phỏng phong thái của Oswald giống quá, đến mức Levi phì cười. Jack chưa bao giờ nghi ngờ những gì Lacie nói với anh, nhưng lần này thì đến cả anh cũng phải thốt lên “…Ra vậy,” vì không thể ngờ đến.
– Xem nào… còn nữa cơ.
Lacie tiếp tục nói, nghe như nàng đang vui. Nàng không có chút ăn năn hối lỗi nào khi nói cho Jack nghe về điểm yếu của Oswald. Trái lại, nàng trông có vẻ rất hào hứng, vì nàng đang kể cho anh về những điều mà nàng nghĩ là rất đáng yêu của anh trai nàng.
Nàng đặt nhẹ một ngón tay lên môi.
– Cà chua bi. Anh ấy ghét ăn thứ đó lắm.
– Cà chua…bi?
Không ngờ đến, Jack phải lặp lại những gì Lacie nói, nghe rất hoang mang.
– Cà chua bi? Ý em là loại cà chua bé tí đấy á?
– Đúng rồi.
Lacie gật đầu lia lịa. Nàng nói:
– Anh ấy nói cái cách mà phần cùi của nó vỡ tung khi bị cắn thật là buồn nôn, ảnh không chịu nổi. Lần cuối cùng khi Oswald vô tình ăn phải một quả, anh ấy đơ luôn một lúc. Đến cả biểu cảm của ảnh cũng đơ theo luôn, nên người hầu không để ý.
Levi cười khi nhớ lại lúc đó.
Lacie cũng mỉm cười rất hạnh phúc:
– Cả dinh thự lúc đó náo loạn luôn.
Nghe vậy, Jack khoanh tay, cúi thấp đầu, lẩm bẩm:
–…Tệ đến thế sao. Đến mức cậu ấy đơ luôn… đúng là một điểm yếu đó.
– Em thì lại thích chúng. Ngon mà.
Lacie cười tươi. Nàng tiếp tục kể:
– Với cả… Những người mà nii-sama thích có lẽ cũng là một điểm yếu nữa.
– À, cái đó thì anh nghĩ là anh hiểu. Đôi chút thôi. – Jack gật đầu.
Levi bổ sung:
“Cậu ta là kiểu người sẽ bị người mình tin tưởng cắt mất đầu khi đang ngủ. Ngây thơ đến mức đáng thương.” – Hắn nói nghe như đùa, nhưng lời nói lại rất châm biếm. Lacie liếc nhìn Levi, chỉnh sửa: “Nii-sama là người tốt bụng.” Jack gật đầu, đồng ý với Lacie. Rồi mặt anh tươi hẳn lên:
– Nếu thế thì, lẽ đương nhiên người Oswald thích sẽ là…
Cả ba đồng thanh:
“Jack!” – Lacie nói.
“Lacie!” – Jack nói.
“Ta!” – Levi nói.
Cạn lời, Lacie và Jack nhìn Levi đầy kì thị.
Levi tự tin một cách quá đáng; hắn tự chỉ ngón cái của mình vào ngực và nói như thể đấy là điều hiển nhiên nhất trên đời. Lacie lạnh lùng nhìn hắn.
– Dĩ nhiên là ta rồi. Ta là chủ nhân của cậu ấy kia mà!
Levi hùng hồn tự nhận lần nữa. Lacie nhìn đi chỗ khác, giả vờ như nàng chưa hề nghe hay nhìn thấy gì cả. Thấy nàng lạnh lùng như vậy, Levi trở lại bình thường.
Jack ngơ ngác cười, nói:
– Ừm, Lacie này? Anh sẽ tin ngay nếu đó là em hoặc chủ nhân của cậu ấy, nhưng anh không nghĩ là anh đâu.
– Em nghi ngờ điều đó đấy.
Lacie mỉm cười nhẹ nhàng.
Jack gập từng ngón trên bàn tay phải, đếm số điểm yếu của Oswald. Họ cho anh biết ba cái: hay ngủ, ghét cà chua bi, và “người cậu ấy thích”. Jack thở phào, ngạc nhiên. “Còn nhiều nữa cơ” – Lacie nói.
Jack lắc đầu.
– Không, thế này là đủ rồi.
– Ừm, cố gắng đi nhé. Lacie cũng rất muốn được đi chơi đó. ---- Đúng không?
Levi nói, quàng tay ôm vai Lacie, kéo nàng lại gần.
Lacie đẩy Levi phiền phức ra, nói thẳng thắn:
– Đúng rồi. Đáng ra em được ra ngoài sớm hơn kia, nhưng bị hủy mất rồi thấy không. Em rất mong chờ được đi cùng anh đấy, Jack.
Hai tháng trước. Cái ngày mà Jack đến dinh thự nhà Baskerville với tư cách nhạc công.
Đáng lẽ ra, Lacie đã được Levi đưa ra ngoài chơi. Tuy nhiên, Levi lại quên mất vụ giao lưu với nhà Barma, nên đành phải thất hứa. Câu nói của Lacie mang nhiều hàm ý mỉa mai Levi hơn là nói với Jack.
Thế nhưng, gương mặt Jack lại sáng bừng lên.
– Ừ, Lacie. Anh sẽ đưa em ra ngoài.
Biểu cảm và lời nói của Jack khác hoàn toàn so với hai người còn lại, bởi họ hiểu ý nghĩa ngầm sau đó. Mắt Lacie thoáng mở lớn khi nhìn Jack. Còn Levi lại nhìn anh đầy mưu mô.
Với một nụ cười ám ảnh, hắn thầm thì:
– Ngươi biết không, ngươi thật sự rất---
* * *
Rời khỏi căn phòng, Jack đứng một mình trên cầu thang.
“Em rất mong chờ được đi cùng anh đấy, Jack.”
Gương mặt anh chứa chan hạnh phúc vui sướng khi nghe Lacie nói vậy.
Cảm xúc trong anh hoàn toàn thuần khiết, không có lấy một đám mây che phủ.
Lacie, hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh. Niềm vui của em cũng chính là niềm vui của anh…
Kể từ cái ngày anh gặp nàng, dưới bầu trời xám xịt lạnh lẽo.
Thế giới đối với anh vốn vô thực, trống rỗng, như chính bản thân anh vậy, nhưng lần đầu tiên, anh thấy mọi sự vật trên đời đều trở nên ý nghĩa.
…Anh, một đứa con hoang. Cha anh, kẻ đã bỏ rơi anh và mẹ. Mẹ anh, người vẫn một lòng tin tưởng cha cho đến khi điên dại. Anh căm hận thế giới này, cuối cùng chẳng còn lại gì, và rồi nàng xuất hiện, và nghĩa lý được sinh ra.
Nàng là ánh sáng của sự tồn tại mang tên “Jack” này, khi anh không thể hiểu được chính bản thân mình. Người con cái với ánh nhìn mạnh mẽ ấy, cứu rỗi “Jack” khỏi thế giới rộng lớn này. Chính là nàng, Lacie.
Anh từng chẳng màng đến việc sống chết của bản thân.
Cho đến khi gặp em, Lacie…
– Đúng vậy, Lacie. Em là ánh sáng của đời anh. Tất cả những gì anh làm đều là vì em.
Anh tự nhủ thật du dương, tựa như lời thầm thì. Điều đó đã trở thành ý nghĩa cho sự tồn tại của Jack.
Một xúc cảm đê mê rộn ràng trong anh.
Anh không cần bất cứ điều gì hơn nữa…
- Jack.
Oswald cất tiếng gọi khi thấy Jack đi ra khỏi tòa tháp. Anh đang đứng ngay cạnh cửa.
Jack vừa được nghe kể rằng có khi Oswald đang ngủ đâu đấy trong khu rừng gần đó, nên anh hơi giật mình, dựng đứng người lên và nhìn Oswald.
– Cậu đấy à, Oswald?
Oswald không bao giờ đến thăm phòng em gái, trừ trường hợp chủ nhân yêu cầu hay có lí do cụ thể. Levi không hề cấm họ gặp nhau, là tự Oswald tạo ra khoảng cách mà thôi.
Biểu cảm không chút thay đổi, Oswald hỏi:
– Cậu vừa nói chuyện gì với chủ nhân tôi vậy?
– À ờ thì…
Đang trả lời thì tự dưng Jack nhớ ra. Anh xua xua tay như đang đuổi Oswald.
– Quên mất, tôi không nói cho cậu biết được đâu.
– Tôi hiểu rồi. Thôi không sao.
Dù cho Oswald là người hỏi câu đó, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là hứng thú cả. Sau khi nói rằng không sao, anh hoàn toàn im lặng. Anh chỉ quan sát Jack. Jack giật giật, có chút khó chịu.
– Ừm, thế nhé Oswald… Tôi về đây, chào cậu.
Jack bước đi, quay lưng lại với Oswald. Oswald nói vọng sau lưng:
– Kiếm của cậu bị cong kìa.
– Hả?
Jack dừng bước, quay đầu lại.
Nét mặt của Oswald vẫn vậy. Anh vẫn nhìn Jack, rồi tiếp tục:
– Tư thế cơ bản của cậu không tồi. Tuy nhiên, cậu lại không cân bằng được giữa tấn công và phòng vệ. Với kĩ năng của cậu, dù là đấu với tôi, cũng khó mà bị thương nhiều như thế. Tại sao cậu chỉ dùng kiếm để tấn công, không hề phòng vệ?
Đối với người như Oswald, thì nói như thế này đã là nhiều lời lắm rồi, Jack ngạc nhiên. Tuy vậy, anh vẫn mỉm cười và đáp lại:
– Vì bị thương không có nghĩa là tôi thua cuộc. Tại sao phải tránh né?
Jack nói như thể đó là lẽ đương nhiên, và Oswald lườm lườm anh.
– Vậy, gặp cậu sau nhé. – Jack nói, vẫy tay chào, và lần này anh đi về thật. Oswald lặng yên nhìn anh rời xa.
3
Jack vẫn tiếp tục cố gắng.
Ngay sau hôm anh hỏi Levi và Lacie về những điểm yếu.
�� Chiều hôm ấy, Jack đi thẳng vào rừng và đến chỗ tòa tháp, nhưng anh không đi vào trong tháp. Thay vào đó, anh lén lút dò xung quanh.
Hôm nay, như những gì Levi nói.
Chẳng mấy chốc mà đã tìm thấy Oswald. Anh đang ngồi dưới một cây du Nhật Bản, lưng tựa vào thân cây, ngủ ngon lành. Có một con sơn ca đậu trên vai anh. Nó đang mổ, đang nghịch mái tóc đen của Oswald, nhưng anh vẫn ngủ say như chết. Gì chứ ngủ thì nhanh lắm.
Đúng là cậu ấy không dậy thật – Jack nghĩ, thầm thán phục. Chậm rãi, anh rón rén đến chỗ Oswald. Anh áp dụng quy tắc nắm bàn tay phải siết chặt bàn tay phải đang nắm chuôi kiếm.
Không một tiếng động, anh tiến tới gần cây du mà Oswald đang ngủ. Từng bước một, khoảng cách giữa hai người cứ thu hẹp dần.
Hơi thở đều đều của Oswald theo gió rừng mà đến tai Jack.
Cậu ấy ngủ say thật… - Jack tự nhủ.
Giọng nói của anh đầy quả quyết.
Chỉ một chút nữa thôi, vài bước nữa thôi, anh sẽ chạm được kiếm tới người đó.
Oswald không hề cử động. Hơi thở của anh rất đều và nhẹ.
Mình làm được mà! – Jack nghĩ, và ngay lúc anh bước đến bước cuối cùng….
sOạT!
Bàn chân phải của anh dẫm đúng một cành khô ẩn dưới đám lá vàng, âm thanh rõ nét vang lên. Cùng lúc đó, con sơn ca bay khỏi vai Oswald, đập cánh liên hồi và hót “chip chip” rất to. Jack hoảng hốt:
– Á, không, đừng màaa!
…Anh hét lên, chẳng kịp nghĩ.
Anh đưa tay lên bịt miệng mình ngay tắp lự, nhưng đã quá trễ. Vô vọng rồi. Ồn như thế này, có là ai cũng sẽ bật dậy thôi----
Nhưng.
- ……………………………….hừ”
Oswald khẽ thở ra một tiếng, chỉ thế không hơn. Chẳng có gì thay đổi. Trông anh chẳng có vẻ gì là sắp dậy cả. Hơi thở của anh vẫn đều đặn.
Thấy vậy, Jack xúc động mạnh. Cậu ấy không dậy thật!!
Thận trọng xen lẫn chút táo bạo, Jack đứng trước mặt Oswald – người đang ngủ dưới cây du. Mặt trời ở sau lưng Jack, bóng anh che phủ mặt Oswald, nhưng tuyệt nhiên không có phản ứng gì. Jack chậm rãi nâng kiếm lên cao quá đầu anh.
Oswald vẫn ngủ.
“__________!”
Với một đường vung sắc sảo, Jack hạ kiếm xuống. Lưỡi thép phản chiếu ánh mặt trời, cắt qua cả gió, nhằm thẳng hướng Oswald.
Đến giây cuối cùng, mắt Oswald vẫn nhắm rất yên bình.
Nhưng.
– ……Hở?
Jack đông cứng người, hạ kiếm xuống. Anh hốt hoảng.
Thanh kiếm bị bắt gọn khi đang hướng tới Oswald. Bàn tay phải của Oswald dễ dàng nắm chặt nó.
Mắt Oswald vẫn nhắm. Như thể anh vẫn đang ngủ ngon lành.
Thật ra là không…
“…..Hừ.”
Với một tiếng kêu nhỏ, anh ngẩng nhẹ đầu lên. Mi mắt anh hé mở.
Jack nuốt nước bọt. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
– À, ừm, cái này, ừm, Oswald, cậu thấy đấy---
Jack bối rối biện minh, nhưng trong trường hợp này thì giải thích làm sao được. Tuy nhiên, Oswald mới chỉ mở nửa con mắt, thậm chí còn chẳng nhìn vào Jack. Anh không trả lời.
Anh đang lơ mơ.
– Ừm… Os…wald…
“…………………...”
– Oswald? Cậu đang… nửa tỉnh nửa mê hả?
“…………………...”
– Có con sâu bướm trên vai cậu kìa.
“……………………”
– Á! Có cục đá sắp rơi xuống đầu cậu!
“……………………”
– Oswald, chủ nhân cậu đang gặp nguy hiểm!!
“………………………………………………”
Oswald vẫn lơ mơ không dứt.
Đ-Đỉnh quá, Jack thán phục.
Đôi vai và nhịp thở của anh đều vội vã.
Anh có thể đứng dậy và nói chuyện với anh ấy, nhưng nghĩ lại thì, có khi đây lại là một cơ hội. Một cách nhẹ nhàng, Jack kéo thanh kiếm ra khỏi bàn tay Oswald. Oswald thả ra không chút chống cự.
“Phù” – Jack thở phào. Anh vung kiếm lên lần nữa, đôi mắt anh trở nên sắc sảo --- Trong tích tắc.
Anh lượn sang ngang, nhắm đến phần thân của Oswald.
Lần này, anh không hề kiềm chế. Anh đánh hết sức mình.
Thanh kiếm lại bị túm lần nữa.
Lần này là tay trái của Oswald, bắt rất đẹp.
“……………..” Oswald vẫn đang lơ mơ.
– Oswald? Cậu dậy rồi, đúng không---
Có thứ gì đó giật giật thanh kiếm. “Hở?” – Jack nói.
Lực kéo mạnh hơn Jack tưởng, và anh tuột tay khỏi kiếm.
Và rồi.
Nắm lấy mũi kiếm, Oswald vung kiếm xung quanh, ô tròn ở đầu cán kiếm dí sát mặt Jack.
Một đòn tấn công chớp nhoáng đầy ấn tượng.
“Ót quát?!”
Jack bất tỉnh nhân sự. Oswald thấy yên bình và tĩnh lặng trở lại, nên ngủ tiếp.
Một lúc sau, khi Oswald chậm rãi mở mắt dưới gốc cây du Nhật Bản, anh đứng dậy và nói với Jack, người đang nằm bẹp ngay trước mặt anh. Có vẻ như anh không nhớ gì lúc đang nửa tỉnh nửa mê.
– Jack đấy à? Cậu mà ngủ ở đó là sẽ bị cảm lạnh đấy.
* * *
NGÀY HÔM SAU.
Jack đứng trước mặt Oswald, trong tay giấu một quả cà chua bi. Họ đang ở tầng 1 của tòa tháp, ở phần hành lang đi vào. Oswald chỉ vừa bước lên cầu thang, có lẽ Levi vừa cho gọi anh, thì đã bị Jack chắn đường.
“Cậu cần gì à?” – Oswald hỏi cho có.
Một tay Jack cầm kiếm, sẵn sàng chém Oswald bất cứ lúc nào. Nhưng Oswald có vẻ không quan tâm lắm, hoàn toàn thả lỏng. Anh không thèm chạm vào thanh kiếm đang đeo ngay bên mình.
– Chao xìn, Oswald. Trời đẹp nhỉ?
Jack cười toe.
Nghe vậy, Oswald liếc nhìn bầu trời qua cửa sổ tầng 1. Mây đen đang ùn ùn kéo đến.
“……………”
Sau một hồi im lặng, Oswald trả lời:
– Ừ.
Đối với Jack, câu trả lời này như đang thương hại anh. Tuy vậy, nụ cười của Jack vẫn không suy suyển. À không, vẫn có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán anh. Nói thẳng ra, trông anh khả nghi vô cùng.
Oswald nghiêng đầu, như thể Jack làm anh khó xử.
– Nếu cậu không cần gì thì thôi nhé. Chủ nhân tôi vừa cho gọi tôi.
Đáp lại, Jack gật đầu lia lịa, rằng anh hiểu. …Nhưng anh không hề bước lấy một bước ra chỗ khác. Anh không hề có ý định nhường đường. Vậy nên, trong trường hợp đó, Oswald phải cố mà lách qua để đi lên tầng.
Jack hướng ngay đến chỗ Oswald đi, chặn đường Oswald như thể đang bắt chước anh.
Gì đấy? Oswald nhíu mày.
Nụ cười tươi như hoa của Jack vẫn gắn chặt trên mặt.
…Tay Jack cầm một quả cà chua bi.
Nếu tống được nó vào miệng Oswald, anh sẽ bị đông cứng, và không thể trở lại bình thường ngay.
Vấn đề là làm sao thực hiện được kế hoạch đó.
Nghe thì dễ lắm, nhưng khó vô cùng.
Nếu cả hai cùng ăn chung, có thể sẽ được, nhưng tự nhiên nói “Đi ăn đi!” thì khả nghi quá.
Jack nghĩ. Tất cả những gì anh cần phải làm là mở được miệng người ta ra. Nếu thế thì, sao không gạ anh hát? “Oswald, trời hôm nay đẹp quá, cậu hát cho tôi nghe đi!” …Không, thế thì độ khả nghi sẽ lên một tầm cao mới. Vậy, dù cách này hơi khó một chút… Nhưng anh có thể tìm cơ hội, cù lét Oswald, và ngay khi cười thì tống quả cà chua vào miệng---!
Không, nếu dễ thế thì cần gì phải đi lợi dụng điểm yếu ngay từ đầu.
Trong lúc Jack còn đang băn khoăn lo lắng, Oswald nhún vai, nói:
– Nếu cậu cần gì thì nói đi. Không nói làm sao tôi biết được.
– À, ừ, đúng rồi! Oswald, cậu có thể mở miệng ra một chút được không? – Jack hỏi.
Khi anh còn đang lo lắng về không biết mở lời như thế nào, thì anh lại lỡ miệng nói thẳng luôn. Quá muộn để hối hận rồi. Lẽ đương nhiên, Oswald nhìn anh đầy ngờ vực. Anh chậm rãi lắc đầu, cạn lời, và nhìn thẳng vào Jack.
– Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.
Dĩ nhiên là cậu không hiểu rồi! Jack đồng ý ngay tắp lự. Làm sao mà giải thích được đây. Vô vọng rồi, nhưng anh không thể quay đầu được.
– Dễ thôi mà. Cứ nói “Ahhhhh” đi xem nào. Thấy không? Cậu chỉ việc mở miệng ra thôi!
– Sao cậu lại muốn tôi làm thế?
– À không có gì. Không có gì đâu. Ahahaha, không có gì đâu.
Đó chỉ là một câu hỏi bình thường, và Jack không thể trả lời được. Làm sao mà chấp nhận yêu cầu này được. Đương nhiên, không thể được.
Nhưng khi Jack cảm thấy không có cơ hội nào, Oswald lại mở miệng ra:
– Aaaah….
– Hở?! Cậu làm thật đấy à?!
Dù chính Jack là người bảo anh làm vậy, nhưng anh vẫn choáng từ tận đáy lòng. Thấy phản ứng như vậy, Oswald nhìn anh ngờ vực. …Đúng là bạn tốt! Jack nghĩ, vô cùng xúc động. Ngay lập tức, anh chớp mắt, và vung tay lên.
“_____________!”
Khoảng cách thì rất gần. Miệng thì vẫn mở.
Quả cà chua bi rời khỏi tay Jack, bay vút qua như một viên đạn. Không ai có thể đoán được sẽ bị ném cà chua bi vào người trong tình huống này. Đến cả Oswald cũng sẽ không kịp phản ứng ---Hay đấy là Jack nghĩ thế.
Xoẹt.
Oswald hoàn toàn bị động, nhưng thanh kiếm đeo bên hông lại rời khỏi vỏ, tiếng thép lạnh vang lên, và trong khoảnh khắc… Quả cả chua bi Jack ném dừng lại giữa không trung. Rồi một đường cắt ngay chính giữa, quả cà chua đứt làm đôi, rơi xuống sàn.
Vài giọt nước cà chua dính lên giày Oswald.
Oswald lặng lẽ lau kiếm, thu lại vào vỏ.
Jack đơ người, vẫn đang trong tư thế ném cà chua. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.
“…………….”
“…………….”
Cạn lời, cả Jack lẫn Oswald đều chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
Thanh kiếm Oswald đang đeo bên mình không phải là kiếm tốt mà anh thường sử dụng.
Jack chỉ dùng một thanh kiếm cùn để đánh trận giả, và kiếm của Oswald cũng chẳng sắc hơn là bao nhiêu. Phải điêu luyện đến mức nào mới có thể cắt đôi một quả cà chua bi – mà không làm nó bị dập – với thứ kiếm kiểu đó?
– ….Cậu chỉ cần thế thôi à?
Nghe Oswald nói, Jack chỉ biết gật đầu thật mạnh và bước sang một bên. Oswald vượt qua anh, hướng lên tầng. Đi được nửa đường, anh quay đầu lại nhìn Jack. Jack nhận ra mình đang là mục tiêu của ánh mắt sắc sảo kia.
Có lẽ là anh đang giận, nhưng ít nhất thì, Jack không thể nào biết được anh có đang giận hay không.
– Nghe này, Jack.
– A-Ừ?!
Jack giật mình, dựng đứng người lên. Oswald nói đơn giản dễ hiểu:
– Tôi không thích trò đó. Lần sau, cẩn thận đấy.
* * *
Oswald đi lên, để lại Jack ở sau lưng.
– ….Trời ạ. Cậu ấy đúng là mạnh thật đấy.
Lời khen hoàn toàn thật lòng. Jack xòe bàn tay đếm ngón tay:
– Ngủ cũng không được, cà chua bi cũng không được. Hừmmm. Chỉ còn lại mỗi…
Những lời nói của Lacie văng vẳng trong đầu Jack.
“Những người mà nii-sama thích cũng là một điểm yếu.”
“Hiểu rồi.” – Jack lẩm bẩm.
Trông anh rất vui. Anh đặt bàn tay dùng để đếm của mình lên ngực trái.
– Mình có thể lợi dụng điều đó.
4
– Jack đang rất cố gắng.
Trong phòng, Lacie cất tiếng. Nàng đang nằm trên sofa, nhìn lên trần nhà.
Levi đang đứng bên cửa sổ liền quay đầu lại; hắn đang nhìn ra bên ngoài.
– Có vẻ như vẫn không có kết quả gì. Dù chúng ta đã kể cho cậu ta những điểm yếu đó…
– …Và? Tại sao ngài lại bắt anh ấy làm thế?
Lacie hỏi thẳng thừng, giọng nói lạnh tanh. “…Hở?” – Levi nghiêng đầu, biểu cảm khó hiểu. Lacie lườm hắn, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
– Em hỏi rằng có phải ngài đang giết thời gian không, và ngài bảo là không phải. Ngài vẫn chưa cho em câu trả lời tử tế.
Levi nhìn suy tư, như thế hắn không hiểu nàng đang hỏi cái gì.
Có vẻ như hắn không nhớ câu mà Lacie hỏi hắn vào cái ngày Jack và Oswald đấu kiếm lần đầu ngoài tòa tháp, nhưng Lacie không nhắc lại. Nàng chỉ nhìn hắn lạnh lùng.
Mãi sau, Levi mới vỗ nhẹ tay:
– À, câu hỏi đó. Hử. Em toàn nhớ mấy cái nhỏ nhặt không à.
– Nếu không phải để giết thời gian, thì để làm gì?
Lacie nhắc lại câu hỏi; nàng không có ý định hùa theo câu nói đùa của Levi.
Hừm. Levi có lẽ cũng không muốn giữ bí mật tiếp nữa. Hắn trả lời ngắn gọn:
– Để làm tư liệu tham khảo. Cho tiểu thuyết của ta.
Lacie chớp chớp mắt. “Tiểu thuyết?” – Nàng nhắc lại. Levi thích đọc sách, hắn cũng hay tự viết tiểu thuyết. Thỉnh thoảng, hắn mang chúng đến nhà xuất bản, che giấu thân phận gia trưởng nhà Baskerville của mình dưới một cái tên giả.
– Ta đang viết truyện hiệp sĩ. (T/N: Donquixote à =))))) Ta xây dựng hình tượng hai nhân vật chính dựa trên Oswald và Jack. Ở cảnh cuối cùng, cả hai đấu với nhau; Ta bảo Jack làm vậy vì ta nghĩ ta có thể dùng nó làm tư liệu tham khảo, nhưng mà… Mấy thứ cậu ta làm không đủ thú vị.
– Nếu Jack chiến đấu tốt hơn… – Levi nhún vai.
– Ngài đã viết xong cuốn tiểu thuyết đó chưa?
– Chưa, ta chán rồi. Ta đang viết cái khác.
– Thế thì ngài đâu có lí do gì bắt Jack làm vậy, đúng không?
“Ừa, không có.” – Levi cười.
– Cái ta đang viết là truyện trinh thám. Nó là một cuộc chiến giữa một thám tử đại tài sống ở khu phố cổ và một tên giết người bí ẩn.
– ….Rập khuôn quá.
– Em không biết sao? Người ta nói những tác giả nào dám phá vỡ khuôn khổ đều sẽ chết sớm cả đó.
– Em có thể biết ai nói câu đó được không?
– Dĩ nhiên là ta rồi.
Lacie chán ghét nhìn hắn. “---Em hiểu rồi.” – Nàng chỉ nói có vậy.
Levi nhìn nguy hiểm.
Vậy em có muốn đọc nó không?
Không. Bút danh vô vị đến mức không đọc nổi…
Lacie thẳng thừng từ chối, quay mặt đi.
Bút danh của Levi, thứ mà Lacie chê là “vô vị”, là Evil B. “B” là chữ cái đầu tiên của “Baskerville”, còn “Evil” là “Levi” được sắp xếp lại.
- Ờ thì, nghệ thuật là phải vô vị mà em.
Levi nói như thể lỗi lầm đó có gì đáng tự hào lắm, và Lacie lờ hắn đi. Tuy vậy, dường như có điều gì thu hút sự chú ý của nàng, nàng ngồi dậy trên sofa.
- Lần này ngài cũng lấy hai người họ làm hình mẫu sao?
- Ai biết được?
Nghe có vẻ như Levi đang trốn tránh. Hắn bước tới cái sofa và ngồi xuống cạnh Lacie. Hắn dí mặt sát vào người nàng.
- Đây là thám tử và tên sát nhân. Cả hai nhìn thì có vẻ không hề liên quan đến nhau, nhưng thực chất là có. Rất lâu về trước, thám tử đã tặng một món quà cho tên sát nhân. Thám tử hoàn toàn quên mất món quà và người mà hắn đã tặng, nhưng tên sát nhân, kẻ được nhận quà, thì lại nhớ....
Lacie vẫn tiếp tục nhìn thẳng. Nàng không thèm quay đầu nhìn Levi đang ngồi cạnh mình. “Thật là một câu chuyện tầm thường” - nàng nói gọn.
- Đôi khi người cho đi không quan tâm lắm và quên đi, trong khi kẻ được nhận thì lại trân quý.
- Ừm, ngài nói đúng.
Levi đưa tay lên chạm vào vành tai trái của Lacie. Tai phải của Lacie có đeo hoa tai, nhưng tai trái thì không. Chỉ còn lại vết sẹo cũ mờ khi xỏ lỗ tai.
Trước kia, tai trái của Lacie vẫn đeo một chiếc hoa tai cùng đôi với bên phải. Tuy nhiên, hiện tại, Jack đang đeo chiếc hoa tai bên trái của Lacie. Lacie chưa bao giờ nói lí do vì sao.
Vì sao, tám năm trước, vào cái ngày lần đầu tiên gặp Jack, nàng lại tặng nó cho anh.
- Đúng vậy, quả là một câu chuyện tầm thường.
Levi phấn khích cười lớn, đứng dậy khỏi sofa. Cuối cùng thì, hắn vẫn không trả lời câu hỏi: “Lần này ngài lại lấy hai người họ làm hình mẫu sao?”
Hắn nhìn xuống Lacie.
- Thôi được rồi. Ngủ hay cà chua bi đều không có tác dụng. Em nghĩ Jack sẽ làm gì tiếp theo?
- Làm sao em biết được. - Lacie trả lời.
5
Dinh thự nhà Baskerville nằm ở bìa rừng. Từ trên đỉnh tháp nhìn xuống, trông nó thật nhỏ bé.
- Hôm nay chúng ta sẽ đấu ở đây à?
Nhận lời hẹn trên đỉnh tháp của Jack, Oswald mở lời, vẫn giữ nguyên phong thái ngày thường, không chút biểu cảm. Chẳng có gì trên sân thượng bằng đá cả. Hoàn toàn trống không.
Jack gật đầu. “Đúng vậy. Cậu không thích à?” - Anh hỏi.
Gương mặt của Oswald không hề thay đổi khi anh trả lời:
- Không sao. Cứ làm những gì cậu muốn.
Cả hai đứng giữa trung tâm sân thượng, mặt đối mặt. Khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đủ để hai mũi kiếm chạm nhau khi nâng lên. Khung cảnh gần như y hệt trận đấu đầu tiên giữa Jack và Oswald vài ngày trước.
Oswald từng nói rằng anh không quan tâm đến địa điểm đấu, và Jack cười với anh rạng rỡ:
- Tôi thì thích. Tôi chưa bao giờ lên đây cả. Cảnh quan thật là đẹp.
Anh nói vọng lên, giọng trìu mến:
- Em có hay lên đây không, Lacie?
Lacie cũng đang ở trên đỉnh tháp, ngay chỗ cầu thang.
Tuy nhiên, không phải vì Jack mời mà nàng mới lên đây.
Lacie nhìn thấy hai người họ trèo lên trên nên mới yên lặng đi theo. Nàng đứng khoanh tay bên cầu thang, nhìn cả hai như nhau. Nghe Jack hỏi, nàng nhẹ lắc đầu:
- Không, số lần em lên đây chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Vì gió trên này rất mạnh.
Trong lúc Lacie nói, một cơn gió mạnh thổi vụt qua, thổi tung mái tóc dài và váy nàng.
Đuôi tóc vàng của Jack tung bay trong gió, anh mỉm cười: “Em nói đúng.”
- ....Jack.
Oswald hờ hững nói.
Anh chỉ nhìn Jack, vờ như không để ý rằng em gái mình cũng đang ở đây.
- Chủ nhân cho gọi tôi sau vụ này. Đây chỉ là trò vớ vẩn, nên tôi muốn kết thúc sớm.
- Trò vớ vẩn? Cậu ác quá đi. Tôi nghiêm túc thế này cơ mà.
Jack quay đầu lại trả lời, vẫn mỉm cười dịu dàng.
- Được rồi, Oswald. Ta bắt đầu nhé?
Anh nhẹ nhàng nói. Oswald gật đầu, rút kiếm khỏi vỏ. Nhưng khi anh nhìn Jack, anh ngay lập tức trở nên khó hiểu.
Tay Jack chỉ đặt hờ trên chuôi kiếm, không có ý định rút ra.
Thế nhưng, Jack nói, làm như thể mình chuẩn bị xong rồi:
- Tôi sẵn sàng khi cậu sẵn sàng, Oswald ạ.
Lacie, đang quan sát cả hai người, cũng thấy khó hiểu. “Jack...?” - nàng thầm thì.
Oswald có vẻ không quan tâm lắm đến việc đối thủ của mình có âm mưu gì. “Tôi hiểu rồi” - anh nói nhỏ. Rồi anh bước một bước tới chỗ Jack, có vẻ như anh sẽ biết được ý đồ đó là gì khi trận đấu bắt đầu. Kiếm anh chém xuống dưới, xé toạc cả gió.
Nhưng, Jack lại lùi hẳn về phía sau, tránh được đường kiếm. Anh vẫn đối mặt với Oswald. Lẽ đương nhiên, kiếm của Oswald sao có thể dừng lại chỉ sau một đòn tấn công, một đường, lại một đường nữa. Jack tập trung tránh né, tay anh vẫn đặt trên chuôi kiếm, như thể anh đã từ bỏ việc tấn công.
Kể cả thế, anh lúc nào cũng chỉ vừa vặn thoát khỏi đường kiếm của Oswald trong chân tơ kẽ tóc.
“——— Úi.”
Trong giây lát, Jack đã bị dồn đến sát vách tường.
Ở vị trí này, chỉ cần một bước nữa thôi, anh sẽ ngã xuống phía dưới. Oswald nhìn Jack chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng. Đôi mắt lạnh lùng của anh, dẫu không chút cảm xúc, vẫn không để lọt bất kì chuyển động nào của người còn lại.
Với giọng nói sắt đá, Oswald cất lời:
- Cậu đang làm trò gì vậy? Định kết thúc mà không đánh sao?
Jack chỉ mỉm cười khi nghe hỏi:
- Cậu biết đấy, Lacie đã kể tôi nghe.
- ........?
Jack không trả lời, Oswald lườm anh đầy nghi hoặc.
Jack nhìn lại Oswald, mắt anh ánh lên sự bình yên đến lạ. Ánh mắt ấy, nếu là màu sắc, sẽ là trong veo. Ánh mắt ấy, nếu là thanh âm, sẽ là tĩnh lặng.
Jack nói:
- Tôi đánh đây, Oswald.
Jack bật khỏi chỗ mình đang đứng. Thân hình anh bay lên cao.
Anh nhảy... nhẹ nhàng... ra sau.
Giống như vừa bị nuốt chửng.
- !!
Oswald lao đến rất nhanh. Nếu anh mà chỉ chậm có một giây nữa thôi, chắc chắn sẽ không kịp.
Anh ném bỏ thanh kiếm của mình mà lao tới, quỳ sụp gối bên vách tường, vừa kịp nắm lấy cổ tay Jack. Cơ thể anh bị lôi đi bởi sức nặng của Jack, nhưng Oswald đã lấy lại được thăng bằng. Đằng sau họ, Lacie thốt lên một tiếng, nhưng Oswald không trả lời.
Anh chỉ mở to đôi mắt của mình, khiếp đảm nhìn Jack bên dưới. Jack lơ lửng giữa không trung, chỉ bám vào tay Oswald.
Nếu ngã xuống, chắc chắn anh sẽ chết. Thế nhưng, Jack lại nhìn lên Oswald, mỉm cười:
- Oswald, cậu rất mạnh. Kiếm của tôi không bao giờ có thể chạm đến cậu. Nhưng...
- Cậu biết đấy, Lacie đã kể tôi nghe....
“Những người mà nii-sama thích cũng là một điểm yếu.”
“Là anh đấy, Jack.”
...Và thế là.
Giờ chính là lúc——
Bàn tay còn lại của Jack với lấy thanh kiếm anh đeo bên hông. Anh nắm lấy chuôi kiếm, vung lên.
Tay Oswald đang nắm tay Jack.
Anh đang nắm rất chặt, không thể buông ra. Nên Jack sẽ không rơi tự do. Nên anh sẽ không để tuột mất Jack.
Anh hoàn toàn không phòng vệ.
- Oswald, tôi thắng rồi.
- ......Jack!
Oswald sốc, anh đã hiểu ra ý định của Jack. Vút. Jack hươ hươ kiếm, cắt qua cả gió. Vung ngay trên đầu anh.
Lưỡi kiếm nhằm thẳng cổ Oswald. Anh không nên né tránh đòn tấn công, nhưng anh vẫn lùi lại, tay vẫn nắm chặt tay Jack, và tránh được. Thanh kiếm chém xuyên qua không khí. Jack ngạc nhiên, xen lẫn ngưỡng mộ.
Jack bật ra một lời khen thật lòng:
- Tuyệt quá. Cậu có thể né đòn tấn công trong tình cảnh đó ư...?
Tuy vậy, việc tránh đi cũng phần nào ảnh hưởng, Oswald suýt tuột tay. Cơ thể Jack đung đưa, sắp rơi xuống. Tay Oswald trượt khỏi cổ tay Jack, nhưng anh đã kịp nắm lấy bàn tay vào phút cuối. Anh siết chặt tay.
Jack nhìn lên trống rỗng, cứ thế để mình được túm. Rồi anh nghe tiếng quát lớn:
- Jack, cậu làm gì thế hả?!
Lần đầu tiên Jack thấy Oswald hoảng hốt như vậy.
- Giữ chắc vào! Nắm lấy tay tôi!!
- Oswald...?
Jack ngơ ngác nói, nhưng khi Oswald hét lên “Giữ chắc vào!!” lần nữa, anh mới rụt rè nắm lấy.
“Đừng buông ra!” Oswald yêu cầu, và anh dùng hết sức bình sinh kéo Jack lên. Bị ném trở lại tầng thượng, Jack chầm chậm đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Bên cạnh anh, Oswald thở phào nhẹ nhõm, rồi lườm Jack:
- Jack! Cậu——!
Nhưng Lacie đã ngắt lời anh, đứng chắn giữa hai người.
Nàng quay lưng về phía Oswald, đối diện Jack.
Nàng nhìn anh lạnh lùng, giận dữ, thấy vậy, Jack chỉ mỉm cười đáp lại:
- Anh xin lỗi, Lacie....
Không hề báo trước, bàn tay Lacie nhằm thẳng má Jack mà lao tới. Toàn-lực tấn công.
Một cái tát rất mạnh.
Bất ngờ, Jack đông cứng người, mắt mở to. Lacie nhìn anh giận dữ không lẫn vào đâu được:
- Anh là đồ đê tiện... Anh làm em phát bệnh!
Với câu chốt đó, Lacie quay đầu, bỏ đi rất nhanh. Đó là một cú tát như trời giáng, đến mức má Jack đỏ lằn lên. Anh đưa tay lên vết tát, nhìn Lacie rời đi. Oswald đã lấy lại sự trầm tĩnh thường ngày, như thể hành động vừa rồi của em gái anh đã quét sạch cơn giận dữ trong anh.
Hồi lâu, cả hai yên lặng đứng trên tầng thượng. Cuối cùng thì, Oswald phá tan sự im lặng:
- Rốt cuộc thì cậu đang cố gắng làm cái gì vậy, sao phải đến mức đó?
Đáp lời, Jack chỉ: “...Hả?” một tiếng. Trông anh rất thẳng thắn, nghe như anh không hề ngờ đến câu hỏi đó. Oswald thở dài và giải thích:
- Tôi đang hỏi vì sao cậu cứ tìm cách tấn công tôi suốt mấy ngày nay vậy?
Kể cả thế, Jack vẫn ngạc nhiên. Anh “Hả?” thêm lần nữa. “Từ từ đã. Chủ nhân cậu không nói gì cho cậu biết gì sao?”
Oswald gật đầu:
- Chủ nhân tôi chỉ bảo: “Làm mục tiêu cho Jack tấn công” thôi.
“Với một thanh kiếm đồ chơi” - Oswald bổ sung, chỉ tay vào thanh kiếm mà anh đã tra vào vỏ. Với một chút thành khẩn, Jack hỏi: “...Vậy thì cậu nghĩ vì sao tôi liên tục tấn công cậu hết lần này đến lần khác như thế?”
- Ừm, à thì....
Oswald suy nghĩ về câu hỏi của Jack, mặt anh nghiêm túc một cách kì lạ. Câu hỏi rất đơn giản, nhưng anh nghĩ lâu, nghĩ rất lâu trước khi trả lời:
- Lúc đó tôi không nghĩ gì mấy... Tôi đoán là cậu chán, chắc thế.
- ... Cậu nghĩ tôi là loại bạn gì vậy hả? - Vai Jack xìu xuống.
- Chắc hẳn phải có lí do gì đằng sau nên cậu mới làm vậy.
- Đúng rồi đấy.
Jack ỉu xìu, nhìn không chút động lực.
- Lacie giận tôi mất rồi. Tôi không cố ý làm thế....
Oswald đơ người trước câu trả lời, không hề liên quan gì đến câu hỏi cả. Những lời của Jack dường như chẳng có chút đắn đo suy nghĩ gì về những nguy hiểm mà chính anh đã gây ra cho bản thân.
Thế nhưng, có lẽ do không nỡ hỏi, nên Oswald chỉ thầm thì: “Đúng vậy.” Anh hướng về phía cầu thang mà Lacie đã đi xuống. Vẫn với giọng trầm ổn mọi khi, anh nói tiếp:
- Hiếm khi em gái tôi lại như vậy. Chắc hẳn em ấy rất bực mình.
- Tôi muốn đưa Lacie đi chơi.
Tiếng nói vang lên sau lưng anh rất nghiêm trang, đến mức Oswald phải quay người lại.
Anh nhìn Jack, gật đầu, như thể đã hiểu ra tất cả chỉ sau vài lời nói.
- Tôi hiểu rồi. Vậy là chủ nhân tôi đã nói thế với cậu, phải không? Rằng nếu cậu thắng tôi, cậu sẽ được phép đưa Lacie ra ngoài chơi... Nghe đúng là những gì mà chủ nhân tôi sẽ nói. Vậy nên cậu mới làm thế để đánh được tôi?
Jack gật đầu.
- Vì cậu là người tốt.
Rồi, biểu cảm của Jack thay đổi, anh nói rất nghiêm túc, dù vẫn có chút do dự:
- Cuối cùng thì tôi vẫn thất bại. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm... Lacie đã nói thế, nhưng tôi vẫn không hiểu ý cô ấy... Giờ thì tôi chỉ còn nước này thôi. Ừm, à, tôi, uhm....
Anh nói lắp bắp không rõ ràng. Hiếm khi nào thấy anh như vậy.
Jack đỏ mặt, cúi đầu thành khẩn:
- Làm ơn. Cậu nhường tôi một lần được không?
Mắt Oswald khẽ mở lớn.
Anh không mở miệng trả lời ngay. Thay vào đó, anh yên lặng suy nghĩ một lúc. Khi Jack cẩn thận ngẩng đầu lên, Oswald nhìn thẳng vào anh, vẫn không nói gì. Cảm thấy mình đang bị lườm, Jack khẽ co rúm lại. Gió thổi trên tầng thượng, tạt qua họ, thổi phồng tóc và quần áo của hai người.
Cuối cùng, Oswald phá tan sự yên lặng:
- Trước khi trả lời, để tôi hỏi cậu một câu đã.
Oswald hạ thấp giọng, và Jack nhìn anh hiền hoà. “Gì vậy?” - anh đáp.
Gió thổi mạnh hơn, tung bay đuôi tóc tết của Jack.
Oswald lạnh nhạt, gần như biểu cảm không hề thay đổi, hỏi:
- Nếu như ———————?
Jack mỉm cười hoàn toàn chân thành, trả lời không chút do dự:
- ————————, dĩ nhiên.
Nghe vậy, Oswald chỉ khẽ thở dài: “Tôi hiểu.”
Rồi anh nhìn xuống Jack. Ánh mắt sắc sảo của một chiến binh kia dường như từ chối nói lên bất kì cảm xúc gì đằng sau nó. Một cách chậm rãi, Oswald nâng kiếm lên, chĩa mũi kiếm vào Jack.
- Đáng tiếc, chủ nhân tôi đã ra lệnh cho tôi không được thua. Là một hầu cận, tôi không được phép trái lệnh chủ nhân.
Liếc nhìn Jack, anh nói thêm:
- Cậu đúng là đồ kì quặc.
Oswald vừa nói vừa vung kiếm về phía Jack. Jack trợn mắt. Phản xạ của anh thoáng chậm lại, nhưng anh đã kịp - suýt chút nữa - đỡ được đòn tấn công trước khi nó giáng xuống vai anh bằng kiếm của mình. Dù vậy, đòn tấn công mạnh mẽ, nặng nề ấy vẫn làm anh mất thăng bằng. Điều này chẳng thể lọt qua nổi mắt Oswald, và anh tung ngay đòn tiếp theo ngay sau đòn đầu tiên.
Jack chỉ đỡ được có hai đòn đó.
Khi Oswald tấn công lần ba, kiếm của Jack bị đánh văng lên trời, giống y như trong trận đấu đầu tiên vậy.
Jack ngã ngửa ra sau, mất khả năng tự vệ.
Oswald bước tới gần hơn một Jack đã gục ngã.
Jack thở hổn hển. Anh ngơ ngác nhìn Oswald.
- Os...wald——
- Kết thúc rồi.
Đúng lúc đó, cả hai đều nghe thấy một tiếng rít lớn, như thể có thứ gì đó vừa cắt qua cơn gió. Oswald vẫn giữ nguyên bàn tay mà đang định hạ kiếm xuống, đặt nó sang một bên. Có thứ gì đó lấp lánh, phản chiếu ánh nắng mặt trời. Nó vụt qua đầu Oswald, hạ cánh xuống ngay cạnh tai phải Jack nơi anh nằm, cắm đầu vào nền đá.
Đó chính là kiếm của Jack. Nó lao thẳng từ trên trời xuống. Oswald lặng thinh.
- Ah.....
Thốt lên đúng một tiếng, Jack với tay ra xa.
Tay anh nắm được một lọn tóc đang rơi. Tóc màu đen. Tóc của Oswald. Thanh kiếm đã cắt được nó khi rơi qua đầu anh. Oswald thờ ơ liếc nhìn mẩu tóc trong tay Jack.
- Chỉ là một vết xước, nhưng xước thì vẫn là tấn công.
“Hở? Cậu cố tình làm thế sao——“ - Jack ngạc nhiên.
Oswald nói với giọng không cảm xúc:
- Cậu thắng rồi, Jack.
Nói xong, Oswald rời khỏi tầng thượng. Bầu không khí xung quanh anh dường như chống lại mọi lời anh nói. Jack bị bỏ lại, choáng váng.
Bàn tay anh nắm chặt lọn tóc như thể một thứ bùa hộ mệnh.
6
Nó bắt đầu từ khi nào? Lacie tự hỏi.
Khoảng tối bên trong trái tim nàng.
Lúc đầu, nàng không để ý đến nó, nhưng mỗi lần nàng gặp Jack, mỗi lần ở bên anh, từng chút một, khoảng tối cứ lớn dần bên trong nàng. Không đau đớn, nên nhất định không phải là nỗi đau. Nhưng dẫu vậy, nàng vẫn không thể lờ nó đi.
Dần dà, nó định hình chính mình, nắm bắt lấy những gì nàng không nhận thức được.
Mỗi lần như vậy, Lacie lại cảm thấy trái tim mình quặn thắt.
Nàng không hiểu.
Khi Jack tự nhảy xuống từ đỉnh tháp, nàng không tát anh vì lo lắng cho anh.
Đó là sự tức giận thuần tuý vì đã làm rối loạn cảm xúc của nàng, cắm rễ sâu trong sự kích động mạnh mẽ. Dù rằng nó chẳng phải là cái nào giữa “giận dữ” và “kích động” cả.
Có thứ gì đó sâu thẳm trong nàng mà chính nàng cũng không hiểu nổi. Điều đó khiến nàng day dứt. Nàng đã tự chấp nhận kết thúc của mình, điều mà sẽ sớm xảy ra trong tương lai gần, không nghi ngờ gì, nhưng nó... Nó thực sự rất khó chịu.
Mỗi lần nàng gặp Jack— Không, chỉ nghĩ về anh thôi cũng đủ khiến khoảng tối đó lớn thêm lên.
“................”
Trong khi nàng đang ở trong phòng, đắm chìm trong những suy tư và không làm việc gì cụ thể, thì Jack đến, mang theo một lọn tóc của Oswald làm bằng chứng cho chiến thắng của mình.
Lacie bảo anh:
- Em đổi ý rồi. Em không muốn ra ngoài nữa.
Lạnh lùng, cộc cằn, không chút ăn năn. Đáp lại lời từ chối của nàng, Jack chỉ nói:
- Anh hiểu rồi. Vậy chúng ta sẽ không đi nữa.
Anh nói ra không hề do dự. Nụ cười của anh thật thuần khiết, chân thành, quyến rũ.
... Giống hệt như khi anh trả lời Oswald.
- Nếu như em gái tôi bảo không muốn đi thì sao? Cậu sẽ làm gì?
- Thì thôi, dĩ nhiên.
Lời anh nói ra không có lấy một chút tiếc nuối.
Trong giây lát, Lacie nhìn Jack thương hại. Nhưng sự thương hại đó biến mất ngay, và nàng đuổi anh đi, nói rằng: “Em mệt rồi, em nghỉ ngơi đây.” Jack nhẹ nhàng chấp thuận, rời khỏi phòng.
“Bảo trọng nhé”, rồi cánh cửa đóng lại. Lacie ngồi dậy khỏi cái sofa nàng đang ngồi và nằm úp mặt xuống giường.
Nó là gì mới được kia chứ? Nàng nghĩ.
Ra khỏi khuôn viên của dinh thự Baskerville cùng Jack.
Khi Levi nói: “Ta đã bảo Jack là cậu ta có thể đưa em đi chơi. Chỉ em và Jack thôi.” Rồi khi Jack nói với nàng: “Anh sẽ đưa em đi.” Lacie đã nghĩ: “Thế cũng được.” Khi nàng tưởng tượng sẽ có chuyện gì nếu điều đó xảy ra, nàng nghĩ đó là một ý tưởng hay để giết thời gian. Nàng thấy nó nghe có vẻ vui.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được khoảng tối trong tim cứ lớn dần lên.
Gì chứ? Nàng vừa nghĩ vừa vùi mặt vào vỏ gối mềm.
Nàng dụi dụi đầu, liếc nhìn cánh cửa mà Jack đã đi qua. Nhưng dẫu cho nàng có nhìn bao lâu đi chăng nữa, nó vẫn không mở lại. Mắt Lacie nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh nhìn không chút xúc cảm.
Nàng chỉ nhìn mà thôi.
Điều đó đã được định sẵn rồi, sớm thôi, nàng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ một chút nữa thôi - không, chưa phải bây giờ - nàng lần đầu tiên biết được thứ cảm giác đã bén rễ trong tim mình suốt bao lâu nay là gì.
Thứ cảm giác gọi là “cô đơn.”
....Thiệt tình. Nếu nii-sama không thua thì———
Lacie nghĩ, trút giận vào nơi khác chẳng vì lí do gì cả.
SÁNG HÔM SAU
Ngồi một mình bên bàn ăn sáng, Oswald liếc nhìn bàn ăn. câm nín.
Trước mặt anh là một cái đĩa to. Trên đĩa, xếp chồng lên nhau rất hoành tráng, như một ngọn núi.
Những quả cà chua bi... đỏ mọng, tươi ngon. Chỉ mỗi thế.
Đó là bữa sáng đã được chuẩn bị cho anh. Một núi cà chua bi, không được phép phản đối. Thật dị hợm.
“….Cái gì thế này?”
Oswald thờ ơ hỏi người hầu.
Người hầu cuống quít giải thích, cố gắng không đổ lỗi cho ai:
- G-Glen-sama ra lệnh đấy ạ. Tôi nghe nói là do Lacie-sama yêu cầu, hình như thế. Ngài ấy bảo sáng hôm nay phải cho ngài ăn toàn bộ số cà chua bi trong lâu đài, chỉ thế thôi. Chúng tôi biết ngài không thích, nên cũng rất bối rối, nhưng chúng tôi không thể trái lệnh chủ nhân————
- Đủ rồi. Ta hiểu.
Oswald nhấc tay lên, ngắt lời người hầu và cho lui. Chỉ mình anh, lần nữa nhìn....
Vào núi cà chua bi.
“....................”
Anh nhìn chúng chằm chằm một lúc lâu.
Rồi, vẫn với vẻ trầm tĩnh thường ngày, gần như hời hợt, anh tự hỏi:
- Mình đã làm gì khiến em ấy giận à?
29 notes
·
View notes