Tumgik
#Mèo lười ngủ ngày
cuonglightning · 10 months
Text
Tumblr media
#1
Mình vẫn thích những ngày nuông chiều bản thân như những tối cuối tuần mình cho phép bản thân được chây ỳ và lười nhác. Lười nhác như một con mèo đã triệt sản và chây ì hàng giờ đồng hồ tựa mẹ bầu nghén ngủ, mình có một năng lực khá ấn tượng đó là có thể nằm dài cả ngày trên sofa và không làm một cái gì cả cho tới lúc đói thì sẽ lấy điện thoại đặt shopee food hoặc lười thì có thể không cần ăn mà vẫn vui..
Mình luôn tìm cách để không dẫn bản thân mình vào thế bị dồn ép, nhất là những dồn ép từ những khuôn mẫu chuẩn mực của xã hội hay cái nhìn của người khác. Sống như thế thì chán vãi cả cứt.
#2
Hồi chiều mình nằm mơ đá một trận bóng cùng ronando, hắn cứ ghi một bàn thì mình cũng ghi một bàn, ngang tài ngang sức... đang lúc gay cấn thì sực nhớ phải về làm bài kiểm tra Hoá 15 phút đầu giờ, mà mình thì chưa có giấy, thế là hộc tốc đi xin giấy kệ mẹ Rô đĩ í ới gọi mình. Lúc đang chạy đi xin giấy thì sực nhớ mình đã ra trường 15 năm rồi mà, thế là tỉnh dậy
Nói gì thì nói Ám ảnh lớn nhất cuộc đời mình hàng chục năm nay vẫn là môn hoá…
#3
Trăng hôm nay đẹp quá, mẹ mình bảo già sẽ khắt khe và cầu kỳ hơn với cái đẹp cũng như chuẩn mực của bản thân, vì thế mà càng ngày sẽ càng khó lấy vk, mình chẳng tin.
Cụ thể như mình đây thôi, mình không thích việc viết đạo lý trên mạng xã hội dù với bất kể mục đích câu like hay làm gì cả, mình thích giò của Bích Phương và ngực của mấy cô nàng làm đại sứ hình ảnh cho các thương hiệu đồ nội y trên tivi, mà mấy cái đẹp như thế trên mạng đầy …
29 notes · View notes
meowww-dieng · 7 months
Text
Tumblr media
Còn 1 tháng nữa để gặp em bé Cam 🍊
Càng về gần đến đích mới thấy càng mệt và sự di chuyển chỉ có giới hạn. Thật may là mẹ không bị phù mặt, sưng chân, tất cả đều còn đó chỉ bụng là ngày càng to.
Nay mẹ mệt quá, đêm qua khó chịu không thở nổi và những cơn đau tức ngực cứ dày vò khiến mẹ bị mất ngủ và đau đớn. Mẹ biết Cam đang như rút hết oxi của mẹ, mẹ chịu đựng nỗi vất vả đó để có em. Mẹ vẫn cố gắng đi làm, hôm nào mệt sẽ nghỉ (như hôm nay) mỗi lần đi khám mẹ thấy các chỉ số của em bình thường, em vẫn đang khoẻ là mẹ thích lắm.
Dạo này nhanh mệt và nhiều việc phải làm nên mẹ cứ quên thêm việc lười uống thuốc. Thế chắc là vậy rồi dẫn đến suy nhược, đau đầu, thiếu máu, khó thở.
Em đang lớn nhanh quá, lần đầu làm mẹ nên cơ thể cứ phản ứng dần. Mẹ chỉ muốn được nghỉ ngơi và ngủ, mẹ cũng thèm đi chơi cho tinh thần thoải mái. Mẹ sắp được gặp con gái iu của bố mẹ rồi, không biết sau sinh mẹ sẽ ntn nhỉ Cam nhỉ?
2 đêm liền đau đớn của mẹ, Cam thì cứ đạp thật khoẻ, nhiều khi mẹ sợ Cam đạp lắm cứ huỳnh huỵch hết cả lênnn 😭
Tumblr media
Rồi cả những vết rạn này cũng sẽ nhanh hết thôi đúng không?
Tumblr media
Mẹ cũng thương mấy khứa mèo rồi cũng phải xa nhau hết, mẹ thương Bob, thương Vuitton không đc mẹ chăm 1 cách sạch sẽ, cẩn thận :(((
Tumblr media
Những lúc em bé gò cứng lệch sang 1 bên để tập luyện cho việc chuẩn bị ra ngoài là lúc mẹ cũng mệt ối dồi ôi luôn :(((((((
Tumblr media
Nhưng sau tất cả thì có Cam là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mẹ 😗
Giờ con đã 34w rồi 😭
5 notes · View notes
daybydayofmeiiiii · 8 months
Text
Tumblr media
Hi Mei,
C khỏe không, có hạnh phúc không. Hôm nay lần đầu tớ biết về tumlr, có vẻ là n cũng giống một số nền tảng khác, nhưng ở đây không ai biết tớ là ai cả, cũng sẽ có ai đó đọc được, nhưng lại biết mình là ai... cảm giác này thật tuyệt hì hì
Tớ định viết những gì muốn kể cậu nghe ra giấy, nhưng tớ lười quá =)) sr cậuuuuu
thật sự mún xin lỗi cậu vì đã làm quá nhiều thứ khiến cậu đau lòng nhưng lai luôn vin vào rằng tớ làm vì cảm xúc =)) haizzzzzzz
tớ vẫn buồn vì tất cả những người đã làm tổn thương tớ cậu ạ, tớ yếu đuối thật nhiriii. c L nói tớ may mắn vì cái gì tớ cũng có, tại sao t lại vẫn còn trách r đổ lỗi cho mng như vậy, ừ hình như t may mắn thật ấy, nhưng mà vì sao t luôn cảm thấy tớ chỉ có 1m Mei nhỉ, cậu có thấy vây hokkk
tớ cứ nhớ mãi về những ngày vô định trên đường đi làm về nhưng lại không biết mình nên đi đâu, rồi cả những hôm mãi không chịu tan ca về nhà, tớ thấy buồn, thấy tớ cô đơn quá, có phải tớ là kiểu người không thể sống thíu ty hok...
Hình như không phairii, vì nhá tớ vẫn không yêu ai cả 1 tgian dài rùi đó thuiiii, nhưng sao chỉ cần có ai đó qtam tớ, tớ lại yếu lòng vayajyy..
Hôm nay tớ bị xóa ra khỏi nhóm rồi... tớ muốn hỏi c L vì sao làm v, nhưng t biết câu trả lời, chỉ là t muốn có ai đó biết về câu ch đó để lắng nghe t thui, nhưng viết ra ntn tốt hơn là chia sẻ nó với 1 ai đó c nhiriiii.. tớ cảm giác mình bí ẩn hơn hahahahha, vì thực ra tớ lắng nghe lời khuyên ai đó rùi t vẫn làm theo ý tớ mà hahaha ghét nhịiii
haiz tớ hok bít nếu t bắt Mèo nhận tc Mèo dành cho t xong rùi sao nhỉ kkk, chả lmj dc Mèo chả có gì cả haiz thui đi ngủ... nhẹ lòng quá nè hí hí, nếu mai tớ bùn tớ lại kể Mei nghe nhé, c đừng bỏ tớ đi nghe, cô đơn quá chừng huhu
afaaaaa, tớ mới thiết kế logo của quán xong ruifii, xinh cực asaaaa . Dù nhá c L k thích b��o hơi quê hahah nhưng hok sao tớ vs chị PA thích lém ahihi tự hào ghê, tớ sẽ bieensn n thành thương hiệu nổi tiếng như LAMIA ahihi thích quá có cái mục tiêu để cố gắng tuyệt vời thiệtttt
Ngủ ngon nhá Mei, đừng nghĩ ngợi linh tinh nuwaxaaa , tớ iu cậu
2 notes · View notes
lekahailua · 2 years
Text
Có những ngày chỉ muốn nằm trên giường, không muốn bước chân xuống nền nhà vì sợ phải đối diện với sự thật. Ồ sự thật - một thứ ai hô hào hướng tới trong thiên niên kỷ mới, còn tôi thì chỉ muốn trùm tấm chăn và mong cho ngày mai, điều nào đó đừng là sự thật.
Có những ngày chỉ muốn ngủ thật lâu không tỉnh dậy để thấy mình thật khoẻ. Người ta gọi đó là dấu hiệu của sự lười nhát và trì hoãn. Nhưng với tôi thì đó là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi được cởi nhiều chiếc mặt nạ phải đeo trong những ngày đông lạnh.
Thôi yên nào cho giấc ngủ dễ vào hơn…
Meo meo - mẹ mèo dạy mở cửa cho con đi chơi nào…
Bye
6 notes · View notes
n-u-o-c · 3 days
Text
Dạo này cứ trở ra Hà Nội là mình lại nhớ mẹ. Cứ ngồi lên xe dù là đi hay về dù ô tô hay xe máy đều chảy nước mắt. Có lẽ chưa có một giai đoạn nào mình khóc nhiều như vậy dù mình không quá đau lòng, không quá bất hạnh. Mình vẫn cảm nhận được yêu thương dù đôi khi là mình thấy mình khổ. Khổ theo cách này hay cách khác. Dù mình vẫn biết ơn và vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn rất nhiều.
Mình nhớ đến ngày còn bé cũng rất nhiều lần bị tiền đình, chóng mặt đến cả tuần mới có thể đi học. Mình bỗng nghĩ có lẽ nào những lần đấy là vì mình tan máu thiếu máu nên mới chóng mặt lâu như vậy. Mình cũng sẽ sớm ngày phải sàng lọc thalassemia và mình thì tuy không sợ hãi nhưng lại cảm thấy bệnh tật khiến cho bản thân mình dần dần sẽ bị giới hạn nhiều điều.
Mình mới trở về với anh trong 2 ngày chớp nhoáng, một đứa trốn học một đứa trốn làm để ở nhà chữa lành cho nhau. Mình nhớ lúc trở về thấy Cẩm Phả thật ảm đạm và cũ kĩ. Thành phố này cũng sẽ không thể trẻ trung hơn trong khoảng 10 năm tới, mình nghĩ vậy. Nhưng hôm nay lúc trở đi trong lòng mình vẫn cảm ơn nơi đó vì đó là nơi đã khiến mình tỉnh ngộ, cho mình gặp một kẻ bạc bẽo và gặp được người mà mình muốn lấy làm chồng. Cái cảm giác người bên cạnh mình chấp nhận mình và chịu chăm sóc cho mình dù người ấy cũng không có hơn mình làm mình luôn cảm động và biết ơn rất nhiều. Thời gian trôi đi nhưng mình không hề thấy người ấy bớt đi sự quan tâm dành cho mình, người ấy vẫn luôn cần mình giống như mình cần người ấy. Trên xe rời khỏi Cẩm Phả mình đã thấy thành phố ấy tươi lên một chút, so với ngày trước đó.
Mình cũng vẫn là mong mình có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất này trong cuộc đời, hoặc là khó khăn chưa từng thấy để chuẩn bị cho những khó khăn tiếp theo. Mình tuy sợ khó khăn và dễ dàng rối loạn lo âu nhưng nghĩ lại sau nhiều biến cố đã qua mình cũng chưa từng bỏ cuộc và cũng chưa từng thôi kiên cường vượt qua những gì mà mình cho là nghịch cảnh. Mình nhớ bố mẹ nhiều và mình cũng lại tiếp tục đếm thời gian để được trở về với bố mẹ và Cá Rô, và các cháu nữa.
Hai ngày vừa rồi quyết định về Cẩm Phả thực ra trong lòng mình cũng có phần nào hoang mang, vì lần này mình ngủ ở một căn phòng mới, sinh hoạt ở một nơi mới. Lần này cảm giác tiện nghi trong mình đã giảm xuống, có lẽ do ở HN điều kiện sống tốt hơn một chút. Nên mình cũng sợ bản thân khi trở về sẽ khó lòng mà thích nghi trở lại với cuộc sống ở nhà vui vẻ, dù đó chính là nơi mình trở đi, cũng là nơi mà nhiều lần bố mình bảo mình đừng có sống kham khổ và tạm bợ quá. Những gì mà anh làm với căn phòng cũng đã rất cố gắng rồi. Có lẽ một phần cũng vì căn phòng của chị Linh đối với mình là quá ổn và mình đã trở đi từ một nơi chỉn chu như thế nên khi bắt đầu lại với một căn phòng mới mình đã lười thích nghi hơn trước nhiều. Và tất nhiên là cũng vì lâu không ở cùng với hai con mèo mà bây giờ mình thấy tụi nó phiền cho anh quá, và cũng hơi thiếu sạch sẽ khi mình đã trở nên càng nhạy cảm với mùi hơn. Hi vọng là ngưỡng chấp nhận của mình cũng sẽ tăng lên để tiếp tục chăm sóc tụi nó.
Cảm giác hai đứa ôm nhau ngủ quả thật rất yên bình. Mình ngồi trên xe còn nghĩ đến bao giờ cảm giác ấy mới bớt đi hay có khi nào sau này cảm giác đó sẽ bị những điều khác vùi lấp. Kết thúc 2 ngày ngắn ngủi và hẹn nhau 2 tuần nữa nhưng chỉ cần rời xa vòng tay của anh là mình lại thấy chông chênh, trở lại HN trong tâm trạng lại phải một mình chống chọi với những stress chỉ có tăng lên mà không có giảm. Và đúng là đấy chưa phải những điều khủng hoảng nhất mà mình phải nếm trải...
Thôi, một lần nữa, cố lên. Mình cũng đã nhiều đêm mất ngủ vì không học ôn thi được, cũng đã stress rất nhiều vì học ôn thi không vào, không tập trung, cũng đã khóc vì cảm giác mình sắp trượt. Mình đã từng cố gắng như thế nào để được đi học, bây giờ mình còn phải cố gắng nhiều thật nhiều hơn để việc học ấy không trở nên quá kinh hoàng và vô nghĩa với mình. Hai năm này dù gì cũng là một trong những cơ hội quý giá nhất của cuộc đời mà mình bắt buộc phải nắm lấy.
1 note · View note
hmm2812 · 16 days
Text
10.4.24
Sáng sớm, bầu trời âm u, có chút mưa, trong lòng như thiếu mất gì đó. Tưởng là sẽ quên, tưởng là sẽ buông được nhưng sao khó quá. Hóa ra mình không mạnh mẽ như mình nghĩ.
Cô ấy đi thật rồi, về với người ấy rồi. Sự hy vọng một ngày yên bình nằm ôm cô ấy đã biến mất.
Cô ấy ns hãy hiểu cho cô ấy, khiến mình chết lặng. Why, tại sao em lại đối tốt với a như vậy chứ, tại sao a k giữ e chặt hơn chứ. Bản thân cô ấy cũng trong sự nghi hoặc tình cảm sau này của mình. Tại sao mik lại k phá tan suy nghĩ đó nhỉ. Nhiều câu hỏi trong đầu quá....
Liệu rằng cô ấy buông bỏ dc chưa nhỉ ?
Liệu rằng sau này có thể gặp lại hông ?
...
Liệu rằng sau này tình cảm của mình vẫn còn ?
Liệu rằng cô ấy cõ hiểu nỗi long tôi ?
Hôm qua, tôi là người khiến cô ấy mệt mỏi trong tc này, giờ thì lòng đầy hối tiếc, haizz đi làm mà trong lòng khó chịu quá, ...
Sắp đến giờ cô ấy ngủ dậy rồi, cô ấy dậy chưa nhỉ ? Ăn sáng chưa nhỉ ?. .. Mèo lười chắc lại không chịu ăn sáng đou, còn đau dạ dày mà chẳng lo cho bản thân gì cả.. hmm
Em sợ tình cảm sau này của anh sẽ phai nhạt ư, e sẽ cô đơn ư, không! Không đời nào anh lại bỏ rơi e dc như vậy. E thấy chán ghét bản thân, a cũng thấy chán bản thân mình r, vì đã bỏ lỡ em.
0 notes
maloves · 2 months
Text
Tumblr media
Tối qa được bạn chở đi ăn rồi ghé mua mỗi đứa 1 ly cà phê xách về hôm sau uống, 21:40 đi bộ ra xem Dune một mình rồi về nhà lúc nửa đêm chụp tấm này. Lúc lội tèn tèn ra rạp đã bắt đầu thấy hạnh phúc nhỏ nhoi vì được ăn món mình thích, nghe bạn mình nói nhờ mấy lần đi ăn với mình mà bây giờ nó thấy món này ngon rồi, vì sắp được xem một phim hoành tráng mà đám bạn cuồng Zack lord cạnh mình còn phải công nhận. Lúc đứng nhìn sơ đồ ghế, bất động hẳn 2 phút vì không nghĩ nó đầy như vậy, qả là khinh địch, mà không phải screen X nên ngồi chéo vẫn ngon. Cuối cùng vô rạp thì qá phê, 50 vì phim, 50 vì bên cạnh là trai ngoan xinh yêu đi một mình. Nếu là mình của 2 năm trước thì nhào qa lấy zalo fb mà add tại chỗ rù quến tận nơi. Ngáp 2 lần, móc đt nhìn giờ 1 lần, nhìn xong tên người dịch, vẫn là idol của mình thì an tâm qá rồi, phóng như bay ra thang máy trước khi logo WB hiện ra, vẫn kịp nghe một người đơn độc vỗ tay cho phim; nhân viên rạp thấy qẹo qa thang máy như một cơn gió thì gọi mình chỉ hướng toilet, má! Đi chung thang máy với một cặp gà bông đáng yêu vãi chưởng, tiện thể hỏi chi tiết mình thắc mắc, thì ra do mình không nhìn kỹ chứ không phải phim sai rắc-co. Mỗi lượt đi bộ là 2k bước, qả là ngon!
Hôm nay yoga cơ bản buổi thứ 7, mồ hôi mặt tuôn như mưa, từ 9/2022 tới giờ mới được một lần detox đã như vầy. Cô giáo khóa này bảo là tính cách trên thảm y như tính cách ngòai đời. Wow, mình thật sự có kiên nhẫn thật à! 8 năm trước bắt đầu tập yoga, ngắt quãng tới nay, vẫn thấy sơ tâm còn nguyên, cứ nghĩ bản thân không tập đều đặn là do không có kiên nhẫn. 5 tháng trước, đồng nghiệp Nhật có một ông xem tử vi cho mình bảo mình có tính kiên nhẫn mà mình còn tính combat nữa chứ. Tuần sau Tết có học ké lớp yoga 30 phút kia một buổi, thầy lần đó có chỉ định tuyến cổ khi nằm nghiêng hợp với một cái gối thấp chứ nằm ngửa thì không cần, đầu mình kiểu như trái táo rớt trúng đầu Newton, đơn giản như vầy mà mình lại cực đoan với tất cả gối đầu từ6-7 năm nay. Cơ bản là lúc nằm nghiêng cũng có thấy cần thiết gì đó, rồi lười cm ra huhu.
Mỗi tối vẫn đi ngủ sau 2-3am. Tuần sau sẽ gặp lại em trị liệu cơ với cây trải mạc và mấy lần ấn lưng dưới bằng tay của ẻm làm mình đau mất thở như lần đầu. 2022 thì đau cổ vai gáy, 2023 đau lưng. Còn bộ môn dưỡng ấm tử cung nữa, mua dầu luôn rồi. Bộ môn kẽm nhung thì bỏ qa chứ bộ môn dưỡng này thì tự buộc mình phải theo.
Chục ngày nay uống houjicha mỗi ngày muốn tỉnh ngủ, vì mới hết hạn một hai tháng, vì qên ngó tới nó. Mình cũng thấy tác hại của việc bỏ bê luyện não bằng cách chỉ đọc ngôn đam manga manhwa rồi. Lết quyển mới của Michael Sandel gần xong, mất hơn 2 tháng, bất lực với bản thân vì quyển này hay như một nhà nghiên cứu giáo dục (thật ra mình đếk biết nhà nghiên cứu giáo dục họ đọc gì đâu), chỉ vì mình muốn tầm 50 tuổi sẽ chuỷên sang làm giáo dục thôi.
Rất nhiều mệt mỏi, chung quy chỉ vì mình không đủ tàn nhẫn với bản thân.
Móng mắt mèo xinh lắm, 2017 hay 2024 vẫn xinh xắn đáng yêu.
"... Khi trên trần gian ta sống dường như quá lâu thành buồn."
1 note · View note
anndienloan · 5 months
Text
Tumblr media
Hiếm hoi lắm mới có ngày ả tỉ mỉ làm đúng quy trình skincare. Tẩy trang. Rửa mặt. Tẩy da chết. Mặt nạ đất sét. Mặt nạ giấy. Kem dưỡng ẩm. Đi ngủ. Thật sự hiếm hoi với 1 đứa thường thường chỉ tẩy trang rửa mặt rồi đi ngủ. Khoảnh khắc sự mát lạnh áp lên từng sợi cơ mặt, cảm nhận sự dịu nhẹ và khoan khoái mà vẫn phải trông chừng đắp đủ 10-13p không thì sẽ bị hấp thụ ngược, ả chợt nghĩ đến anh già, và mộng tưởng rằng sau này cùng với 1 anh già nào đấy đắp mặt nạ cùng nhau sau 1 ngày dài mệt mỏi, nằm ngắm sao trời, nghe tiếng gió thổi lá cây rơi rụng xào xạc. Nghe bạn mèo nhỏ cựa mình nằm lười biếng dưới chân.
Mình nghĩ mình sẽ ghi lại khi được hỏi khoảnh khắc thoải mái hay đang nhớ nhất của bạn là gì- là lúc đắp mặt nạ lấy từ ngăn mát tủ lạnh ra vào cuối ngày.
0 notes
selinethings · 5 months
Text
Bản trường ca vĩ đại nhất, thuộc về một vị anh hùng, còn bản trường ca mỹ lệ nhất, là tình yêu nở ra giữa thời loạn thế. Nếu có cả hai thì sao, thì đấy chính là “Trường ca Achilles”.
Đến bây giờ, tim của tôi vẫn đau, nước mắt vẫn nhạt nhòa khi nhắc đến tên của họ. Điều nhiều nhất khi tôi đọc sách là cảm ơn sức mạnh của ngôn từ, là điều khiến tôi dù không nhìn thấy họ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng họ trong tầm mắt, và dường như được chạm vào tình yêu của họ ấy. Điều đấy khiến tim tôi đau lắm, nhưng đồng thời cũng thấy hạnh phúc, tôi thầm nhủ rằng, “xứng đáng mà, điều đó xứng đáng!” Xứng đáng để tôi khóc đến nghẹt thở, xứng đáng để tôi nhức nhối đến vậy. Tôi không bàn về bi kịch của chiến tranh, cũng không bàn về bi kịch của anh hùng, điều tôi rung động chính là tình yêu của họ, của Pastroclus và Achilles.
Tumblr media
Duyên phận là một thứ kỳ lạ biết mấy, Pastroclus chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày, chàng sẽ yêu cậu trai ấy, cậu trai mà từ lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt chàng đã in trọn hình bóng của cậu với mái tóc vàng óng được buộc gọn sau lưng cùng khuôn mặt nghiêm nghị còn vương nét thơ ngây và gót chân hồng chạy nhanh như gió. Còn chính Achilles, cậu cũng không bao giờ biết rằng, sẽ có ngày, cậu sẽ yêu một người nhiều như thế, yêu bằng cả linh hồn, yêu hơn chính sinh mạng của mình.
Nếu lần gặp thứ nhất chỉ là đơn phương khi Pastroclus vẫn hoài nhớ đến cậu bé Achilles tóc vàng chạy nhanh như gió, cậu trai mà vua cha đã nói con trai là phải thế chứ, trong khi cậu còn không nhớ mặt chàng thì đến lần gặp nhau thứ hai, bánh xe định mệnh đã bắt đầu xoay vần và tình yêu có lẽ đã nảy mầm từ đó. “Trường ca Achilles” là bản trường ca về Achilles và cũng là bức thư tình dịu dàng của Pastroclus. Bởi trước khi gặp Achilles, chàng chỉ là một người con không được vua cha yêu thương, là nỗi ô nhục vì có một người mẹ trì độn, là vị hoàng tử hữu danh vô thực còn không bằng đống vàng ròng khi bị trục xuất khỏi vương quốc vì lỡ đẩy chết thằng bé quý tộc dám xúc phạm danh dự của mình. Trước khi gặp Achilles, thế giới của Pastroclus là một màu xám tro như vậy đấy, với hình ảnh người mẹ trì độn và bãi biển giờ chỉ còn mơ hồ trong ký ức.
Chính nỗi đau không được yêu thương và thừa nhận khiến Pastroclus thờ ơ với tất cả, cho đến lần thứ hai chàng gặp lại Achilles. Sau 5 năm không gặp kể từ lần đầu tiên giáp mặt trong cuộc thi chạy đó, Achilles ngày nào đã trút bỏ hết vẻ ngây thơ mà thay vào đó là nét đẹp hoàn mĩ ngày càng tinh tế. Cậu là hậu duệ của thần linh, mẹ là nữ thần biển, mang trong mình dòng máu á thần nên kiêu hãnh khỏi nói. Lần thứ hai gặp lại nhau, không có gì hơn ngoài sự sửng sốt của Pastroclus trước sự thay đổi sau ngần ấy năm không gặp của Achilles, nhưng chỉ thế, không hơn. Còn Achilles lúc ấy ấy à, vẫn là chàng hoàng tử kiêu ngạo lạnh lùng, vừa nói chuyện vừa giữ thăng bằng chiếc đàn trên bụng, ngáp dài như chú mèo lười ngỏ ý đuổi khách. Nhưng nếu chỉ như vậy thì tình yêu đã không nảy nở giữa hai người. Về sau, họ đã gặp nhau nhiều hơn trong các buổi ăn chung, Patroclus hẳn là đã rung động khi một lần vô tình chạm vào ánh mắt của Achilles. Về sau, về sau, về sau nữa…họ ngày càng thân thiết với nhau hơn, tình bạn là thứ đến đầu tiên, trước khi hạt giống tình yêu nảy mầm. Lần đầu tiên, có người thừa nhận với Pastroclus rằng “Cha à, con thấy cậu ấy rất đáng ngạc nhiên.”, lần đầu tiên, có người nguyện ý bước vào thế giới màu xám tro của chàng, và cũng để chàng bước vào thế giới của người ấy.
Suốt cả khi còn là những cậu bé cho đến khi trưởng thành, họ đã ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, tắm cùng nhau, làm tất cả cùng nhau và là cả thế giới đối với nửa còn lại. Chỉ có Pastroclus mới được thấy một Achilles có phần tinh quái, nghịch ngợm khác hẳn sự lạnh lùng, lãnh đạm bên ngoài. Suốt những đêm dài trước đây, khi những ác mộng khiến chàng ám ảnh hằng đêm khi nhớ về thằng bé quý tộc chàng đã lỡ tay đẩy xuống đất năm nào đã trở nên êm dịu hơn hẳn khi hằng đêm chàng ngắm nhìn gương mặt yên bình của Achilles lúc ngủ. Tôi đã ngắm Achilles cả hàng ngàn lần mà không bao giờ thấy chán. Trong thế giới của Pastroclus, trong mắt của Pastroclus chỉ có một mình Achilles, một Acchiles với đôi mắt xanh lá hút hồn thăm thẳm, chàng nhớ cả đường cong nơi cần cổ của Achilles khi cậu nghiêng đầu chơi đàn lia cho đến từng lọn tóc màu vàng rực rỡ xõa nhẹ trên má, đôi bàn tay với những đường gân nhảy múa, da thịt lấp loáng khi thay đồ cùng mùi hương dầu thơm xạ hương và quả lựu đặc trưng thoa trên gót chân hòa lẫn với vị mồ hôi sạch sẽ mằn mặn mà chỉ cậu mới có.
“Tôi có thể nhận ra cậu chỉ bằng một cái chạm nhẹ, bằng mùi hương; tôi sẽ nhận ra cậu cả khi mù loà, qua hơi thở phập phồng của cậu và tiếng bàn chân cậu nện xuống đất. Tôi sẽ nhận ra cậu cả khi đã chết, ở tận cùng của thế giới.”
Tumblr media
Còn đối với Achilles, Pastroclus cũng là cả thế giới mà cậu có. Chàng hoàng tử lạnh lùng mà rực rỡ, xa cách ấy vậy mà lại phải lòng một chàng Pastroclus được cho là phàm tục, tầm thường. Song chỉ có Achilles nhận ra dưới cái lốt xấu xí, thô kệch ấy là một tâm hồn dịu dàng, lương thiện biết mấy. Cậu đã yêu Pastroclus, và trân trọng mọi thứ nơi chàng. Kể cả cái mặt ngươi xấu hoắc, còn cái cổ thì ngắn tý, ngực thì phẳng lỳ như công chúa Deidameia từng nhận xét cũng khiến cậu si mê, cho đến tính cách thật thà, hơi ngốc nghếch của chàng cũng khiến cậu cảm thấy thật đáng yêu. Đã đến lúc cậu nhận ra, giữa cậu và Pastroclus không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa, khi ánh mắt của cậu khi nhìn chàng giờ đã là sự mong chờ và say đắm không thể che giấu được.
Tình cứ như vậy mà đậm sâu, về sau, khi Achilles và Pastroclus lên núi học thầy Chiron, tôi cảm thấy đây là giai đoạn hạnh phúc nhất và thầm ước tác giả có thể kéo dài thêm thì thật tốt biết mấy. Núi Pelion, khi lần đầu tiên bắt đầu, những lần được thức dậy trong ánh bình mình với nhau, khi cậu nằm trọn trong vòng tay chàng, khi cả hai cùng chung nhịp thở, khi cả hai người mướt mát mồ hôi nhưng vẫn ôm lấy nhau, những lần hai người nói chuyện đến chán rồi đếm từng chòm sao được vẽ trên trần nhà, những lần tắm suối tự do thỏa thích. Núi Pelion, trải qua 2 năm 4 mùa luân chuyển vẫn chưa thấy đủ. Núi Pelion, ước gì những ngày chậm trôi, ước gì các vị thần có thể kéo dài chu kỳ của đêm khiến họ được bên nhau mãi. Nhưng chẳng phải ngay từ khi đọc trước cuốn sách này tôi đã biết được kết cục của nó sao, vậy nên, dù không nỡ đến mấy, tôi cũng phải lật sang chương tiếp theo, trận chiến thành Troy, khởi đầu cho kết thúc đau thương sau này.
Cả câu chuyện được kể theo cái nhìn của Pastroclus, vậy nên suốt những mười mấy chương đầu, Achilles trong mắt tôi cũng đẹp và rực rỡ như trong mắt của Pastroclus vậy, tôi cũng si mê và rung động với cậu. Song từ những chương đánh dấu Pastroclus và Achilles trong cuộc chiến thành Troy trở đi, tôi bỗng cảm thấy yêu Pastroclus ghê gớm, tất nhiên trước đây thì tôi cũng yêu chàng, tôi yêu sự ngốc nghếch, thật thà nơi chàng. Nhưng mà bây giờ tôi không chỉ yêu, mà còn ngưỡng mộ nữa. Trong tình yêu thì không xứng hay không xứng, nhưng trong giây phút tôi đã nghĩ, một Pastroclus như này, bảo sao một Pastroclus như này, lại khiến Achilles yêu bằng cả sinh mệnh như thế. Dầu không được yêu thương, nhưng chàng vẫn yêu thương thế giới này, chàng chân thành đối đãi với tất cả, chàng lương thiện và dịu dàng biết mấy khi không nỡ phải nhìn thấy các cô gái bị lăng nhục và sẵn sàng cứu vớt họ. Chàng vốn nhút nhát nhưng tình yêu của chàng thì không. Chàng sẵn sàng vì Achilles mà dấn thân vào cuộc chiến thành Troy. Còn Achilles, cậu sinh ra là một á thần, lời sấm truyền đã chứng minh rằng Achilles không thể như những người bình thường, cậu sẽ thành danh, là một vị anh hùng lưu truyền muôn đời như cậu hằng muốn. Có hai thứ quan trọng nhất với cậu, Pastroclus và danh tiếng của mình. Cậu có thể sống một cuộc đời bình phàm và hạnh phúc với Pastroclus tận mãi về sau nhưng còn gì là ý nghĩa nếu cậu sẽ mãi bị quên lãng, bị mai một dòng máu và sức mạnh của thần, như thế thì cậu thà chết còn hơn, như trong lời tiên tri đó, cậu sẽ thành danh nhưng chết trẻ trong cuộc chiến ấy. Mà Pastroclus không chỉ là bạn, không chỉ là người tình, mà chàng còn là tri kỷ của cậu. Vì thấu hiểu cậu, chàng sẵn sàng kề vai chiến đấu với cậu dù không biết một chút võ công nào, tình yêu khiến kẻ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, chàng học cách kiên cường. Phải kiên cường hơn để còn có thể kề bên và vỗ về Achilles mỗi khi cậu yếu lòng. Những ngày tháng đơn thuần đã qua rồi, nhưng giờ thì chàng sẵn sàng bên cậu kể cả những lúc nguy nan nhất. Chàng đâu có sợ chết vì cậu chết thì chàng cũng không định sống.
Tumblr media
"Cơn đau nhức bất tận của ái tình và sầu đau. Có lẽ ở kiếp khác tôi đã từ chối, đã giật tóc và gào thét, mặc cậu đơn độc đối mặt với lựa chọn của mình. Nhưng không phải trong kiếp này. Cậu sẽ dong buồm tới Troy và tôi sẽ theo cậu, kể cả vào cõi chết."
Tôi yêu Achilles như cách Pastroclus yêu cậu, và cũng yêu Pastroclus như cách mà Achilles yêu. Tôi không hỏi giữa Pastroclus và danh tiếng thì cậu chọn cái nào, vì Pastroclus cũng chưa bao giờ hỏi. Tôi hiểu khi cậu được sinh ra, nữ thần số Phận đã viết nên khúc tráng ca mỹ lệ mà bi thương của cậu rồi. Cậu sinh ra được định sẵn là một anh hùng, là điều vốn đã phải thế và phải vậy. Cậu có lòng kiêu hãnh của cậu, niềm tự hào của cậu. Nếu không là thế thì cậu đã chẳng phải cậu. Dấn thân vào cuộc chiến này, làm anh hùng là số phận của cậu, còn Pastroclus là định mệnh của cậu, người mà cậu nguyện lòng yêu thương, là một nửa linh hồn của cậu. Chỉ tiếc là, khúc ca anh hùng này sao lại là khúc nhạc ru hồn, chứ chẳng phải bài ca khải hoàn? Dẫu là thế, ngay từ khi câu sấm truyền được đưa ra, cậu đã tự vạch ra cho mình một số phận. Dẫu không có đường về nhưng nguyện vì nó thịt nát xương tan. Và thật may mắn là bên cậu luôn có một Pastroclus luôn kề cạnh cùng cậu, đối với cậu, chàng không chỉ là một người bạn, người chiến sĩ, người đồng đội mà còn là người cậu yêu nhất cuộc đời này, phải, một nửa linh hồn, như cậu đã từng nói, như chàng đã từng nói.
Cậu biết trước kết quả của mình, nhưng cậu không đoán được kết thúc của người mình yêu nhất. Cậu vẫn hạnh phúc và yên tâm khi nghĩ rằng dẫu sau này cậu chết, thì Pastroclus vẫn sống an lành, cậu còn từng nhờ mẹ bảo vệ Pastroclus sau khi cậu chết, dù rằng bà đã từ chối. Làm sao cậu có thể tưởng tượng nổi, nếu Pastroclus có bị gì thì cậu sẽ sống thế nào. Khi đọc xong một nửa cuốn sách, tôi đã lên Pinterest và tìm những hình ảnh về “Trường ca Achilles” và cảm thấy thật hạnh phúc khi nhìn vào một bức hình khi mà Achilles mặc cho Pastroclus bộ áo giáp của mình, khoảnh khắc Achilles đội mũ giáp cho Pastroclus, giữa ánh mắt họ nhìn nhau có nét tươi cười. Pastroclus rạng rỡ như nắng mai còn Achilles nhìn chàng với đầy sự tự hào. Mà đến khi tôi đọc đến trang sách cuối cùng, bức tranh hiện lên trong đầu khiến tôi khóc không thở được. Tại sao lại thế, tôi ước nó chỉ là hạnh phúc và tự hào thôi, tôi ước không có nước mắt trong đó, tôi ước lời thề của Pastroclus sẽ thành sự thật, chàng đã thề là sẽ quay trở về.
Những trang cuối cùng quả thật quá đau thương. Có ai biết được phương thức cuối cùng để đánh bại Achilles chính là Pastroclus không? Có ai biết được rằng, điểm yếu của cậu nào phải là gót chân, mà là Pastroclus không? Cậu biết thừa là cậu sẽ chết, và cậu chẳng quan tâm điều đó. Đã từng, cậu đã từng không muốn giết Hecter vì hắn chả động chạm gì đến mình, vả lại lời sấm truyền rằng nếu cậu giết chết Hecter, thì người bỏ mạng tiếp theo sẽ là cậu. Nhưng cậu chẳng quan tâm điều đó, vì bầu trời của cậu sụp đổ rồi…
Tumblr media
Bầu trời của cậu sụp đổ rồi, người cậu yêu thương nhất, một nửa linh hồn, bạn tri kỷ, đồng đội kề vai sát cánh…
Pastroclus thề là chàng đã trở về và chàng thực sự đã trở về, và thật sự đau lắm khi trong dáng hình của một linh hồn, chàng phải chứng kiến Achilles gào khóc tên mình đau đớn quằn quại dưới đất, chứng kiến cậu tan nát tâm hồn kéo bứt từng mảng tóc của mình, chứng kiến cậu đau đến nỗi muốn tự lấy kiếm kết liễu đời mình. Họ đều đau như nhau, nỗi đau của người ra đi và của kẻ ở lại. Giá như lúc ấy Pastroclus được ôm Achilles vào lòng, Achilles bé bỏng mà kiêu ngạo như chú mèo con ngày nào hôn khắp cơ thể chàng, ước gì chàng được ôm cậu vào lòng, ôm lấy thân thể đang lạnh lẽo như cái xác không hồn của cậu. Mà sự thực thì cậu cũng không cho phép ai được chôn cất chàng, cậu cứ ôm và cứ ôm chàng, mặc kệ cơ thể chàng giờ đã lạnh lẽo cứng ngắc, mặc kệ không ăn không uống. Thù hận sục sôi, cậu giết chết Hecter để tế máu chàng, kéo lê thân thể của kẻ thù khắp nơi như một kẻ điên vậy. Cậu đâu có thiết tha sống gì nữa cơ chứ.
Cuối cùng ứng với lời sấm truyền, kết thúc của bản trường ca. Cậu đã chết như sổ số phận đã vạch sẵn, nhưng nhiều hơn cả chính là cậu muốn thế. Cái chết của Achilles như một sự giải thoát vì giờ đây cậu chẳng muốn gì cả, chỉ muốn nhanh chóng được gặp lại người thương yêu. Cậu nhớ chàng lắm rồi, nhớ một thời thơ ấu rong chơi, nhớ những rung động đầu tiên, nhớ gương mặt ấy, mái tóc ấy, làn da ấy. Sau nhiều năm chiến đấu vì cái danh tiếng trời ban ấy, đã đến lúc cậu nghỉ ngơi rồi.
Trước khi tôi đọc “Trường Ca Achilles”, nó chỉ đơn thuần là một tiêu đề cuốn sách, mà sau khi gấp đến trang sách cuối cùng, nó bỗng hóa thành chấp niệm trong lòng. Xứng danh cái tên “trường ca” và nhiều hơn thế nữa, nó là cả tình yêu của họ, cuộc đời của họ.
Giống như khoanh khắc mà Achilles hỏi Pastroclus rằng, “hãy kể tên một vị anh hùng được hạnh phúc đi?”
Tôi suy nghĩ. Heracles phát điên và giết cả gia đình; Theseus mất vợ và cha; các con và người vợ mới của Jason bị chính vợ cũ giết chết; Bellerophon giết được Chimera nhưng tàn tật vì ngã khỏi lưng thần mã Pegasus.
"Cậu không kể được à." Giờ cậu đã ngồi dậy, nghiêng người về trước.
"Mình không kể được."
"Mình biết mà. Người ta chẳng bao giờ để cho cậu nổi tiếng và hạnh phúc cả." Cậu nhướn một bên mày. "Mình sẽ kể cho cậu một bí mật."
"Kể đi." Tôi yêu những lúc cậu như thế này.
"Mình sẽ là người đầu tiên được như vậy." Cậu cầm bàn tay tôi và úp lên bàn tay cậu. "Thề đi."
"Sao lại là mình?"
"Bởi vì cậu là lí do mình sẽ như vậy. Thề đi."
"Mình xin thề," tôi nói, lạc lối trong sắc hồng lựng trên má cậu, ngọn lửa trong mắt cậu.
"Mình xin thề," cậu nói theo.
Chúng tôi ngồi như vậy một lúc, tay chạm vào nhau.”
Ở đoạn cuối của cuốn sách, tôi đã đọc lại đoạn kết đến 5 lần, khi trong bóng tối dưới ánh hoàng hôn nặng nề, hai bàn tay vươn ra nắm lấy nhau, và ánh sáng bừng lên như hàng trăm chiếc bình vàng rót ra ánh mặt trời.
Cuốn sách là một bản trường ca buồn, nhưng không phải là không có hậu. Achilles và Pastroclus, họ đã bên nhau và yêu nhau cả cuộc đời, đến tận giây phút cuối cùng của sinh mệnh ngắn ngủi. Từ những chương cuối trở đi, không chương nào, trang nào, chữ nào tôi không khóc và khi những dòng cuối cùng, đoạn nữ thần Thetis, người vốn căm ghét và coi khinh Pastroclus vì cái lốt trần tục đã kể cho chàng nghe về thời thiếu nữ của mình, và tình yêu bà dành cho con. Khi tro cốt của Pastroclus và Achilles được chôn cùng một hũ, và họ được khắc tên cùng nhau trên bia mộ, giây phút bà nói với chàng “Đi đi, nó đang đợi ngươi.” Là giây phút đau nhất, cũng hạnh phúc nhất của mình.
Nơi gọi là cánh đồng Elysian (thiên đường) ấy, hẳn là Pastroclus đã được đoàn tụ với Achilles dấu yêu của chàng, hẳn là Achilles sẽ giận dỗi như một chú mèo nũng nịu rằng: “Rõ là cậu đi trước, mà lại khiến mình đợi lâu thế này.” Và Pastroclus sẽ chạy đằng sau, dỗ dành rằng: “Xin lỗi vì đã để cậu đợi, mình có đáp án cho câu hỏi hôm ấy của cậu rồi.”
Khi đó, làn gió dưới cánh đồng mơn man, họ sẽ lại hôn nhau, dưới những tán cây giống bụi ô liu xanh trĩu xuống ngày xưa, và hương dạ lan hương qua lối đi cũ thoang thoảng như lần đầu.
Tumblr media Tumblr media
1 note · View note
phuongdg · 6 months
Text
30+ Bài thơ cho bé 2 tuổi học nói, dễ nhớ và ý nghĩa
Tumblr media
2 tuổi là giai đoạn mà các bé có thể tiếp thu và ghi nhớ mọi thứ xung quanh. Vậy nên cha mẹ có thể đọc thơ cho bé 2 tuổi để cải thiện khả năng ngôn ngữ và tư duy sáng tạo cho con. Dưới đây là các bài thơ cho bé 2 tuổi mà bạn có thể tham khảo.
Lợi ích khi dạy thơ cho bé 2 tuổi
Việc dạy thơ cho trẻ 2 tuổi nói riêng và các bé nói chung mang lại rất nhiều lợi ích như: Cải thiện khả năng ngôn ngữ Khi đọc thơ cho bé nghe từ lúc còn nhỏ sẽ giúp bé phát triển khả năng ghép các vần với nhau, hỗ trợ bé tập đánh vần tốt hơn.
Tumblr media
Đọc thơ giúp cải thiện ngôn ngữ cho trẻ Bên cạnh đó, việc đọc thơ cho bé cũng sẽ giúp bé tiếp xúc với sự thú vị của các từ ngữ mới và cấu trúc câu khác nhau. Nhờ vậy mà con sẽ nhận thấy được sự linh hoạt của ngôn ngữ, giúp cải thiện khả năng ngôn ngữ của bản thân. Nuôi dưỡng sự sáng tạo, trí tưởng tượng Nội dung của những bài thơ thường sẽ gợi lên rất nhiều cảm xúc: tình cảm gia đình, những điều thú vị trong cuộc sống… theo nhiều cách khác nhau. Nhờ vậy, đây sẽ là nền tảng để nuôi dưỡng tính sáng tạo cũng như trí tưởng tượng của bé từ sớm. Phát triển trí thông minh, cảm xúc Khi bạn đọc các bài thơ về những nhân vật dũng cảm sẽ là động lực truyền cảm hứng cho bé có thể thực hiện điều tương tự. Hay bạn đọc các bài thơ về cách giải quyết những cảm xúc khó khăn cũng sẽ giúp bé có thể xác định được cảm xúc của bản thân và thấu hiểu rõ hơn.
Tumblr media
Phát triển trí thông minh, cảm xúc cho trẻ bằng cách đọc thơ Ngoài ra, những bài thơ về tình bạn, sự hy vọng cũng sẽ là niềm cảm hứng cho bé phát triển một cách cởi mở hơn.
Tổng hợp các bài thơ cho bé 2 tuổi
Những bài thơ cho bé 2 tuổi về mẹ, hoa quả, con vật… Các bé rất cần đến sự đồng hành của cha mẹ để phát triển, hoàn thiện khả năng nói của mình. Dưới đây một số bài thơ hay, ý nghĩa về chủ đề ba mẹ, hoa quả, con vật, cách chào hỏi…  để bạn đọc cho bé mỗi ngày nhé.
Tumblr media
Bài thơ cho bé 2 tuổi: Bắp cải xanh Bài số 1: Quả thị Vàng như mặt trăng Treo trên vòm lá Da nhẵn mịn màng Thị ơi! thơm quá Bài số 2: Hoa sen Hoa sen đã nở Rực rỡ đầy hồ Thoang thoảng gió đưa Mùi hương thơm ngát Bài số 3: Củ cà rốt Lá xanh Củ đỏ Lớn nhỏ Bên nhau Đất đội Ngập đầu Nhảy lên Đẹp thật! Tên em Cà-rốt Củ đỏ Lá xanh… Bài số 4: Cây dây leo Cây dây leo Bé tí teo Ở trong nhà Lại bò ra Ngoài cửa sổ Và nghển cổ Lên trời cao Hỏi vì sao? Cây trả lời: Ra ngoài trời Cho dễ thở Tắm nắng gió Gội mưa rào Cây mới cao Hoa mới đẹp. Bài số 5: Bắp cải xanh Xanh mát mát Lá cải sắp Sắp vòng tròn Lá cải non Nằm ngủ giữa. Bài số 6: Con cá vàng Con cá vàng Quàng khăn lụa Giữ nước trong Cùng bạn múa Bài số 7: Con cua Con cua tám cẳng Nghênh ngang hai càng Đeo chiếc yếm trắng Dạo chơi đồng làng Bài số 8: Con rùa Rì rà rì rà đội nhà đi chơi Tối lặn mặt trời Úp nhà đi ngủ Bài số 9: Con voi Con vỏi con voi Cái vòi đi trước  Hai chân trước đi trước  Hai chân sau đi sau  Còn cái đuôi đi sau rốt Em xin kể nốt  Cái chuyện con Voi Bài số 10: Mèo kêu Con mèo kêu meo meo Con heo kêu ụt ịt Chim vui hót líu lo Ò, ó, o, o, o! Là con gà cồ gáy.
Tumblr media
Bài thơ cho bé 2 tuổi: Ong và bướm Bài số 11: Mèo con lười học Mèo con buồn bực Mai phải đến trường Bèn kiếm cớ luôn Cái đuôi tôi ốm Cừu mới be toáng Tôi sẽ chữa lành Nhưng muốn cho nhanh Cắt đuôi khỏi hết Cắt đuôi ấy chết Tôi đi học đây. Bài số 12: Bê hỏi mẹ Mẹ uống sữa lúc nào Mà sữa đầy vú mẹ? Còn con bú nhiều thế Sữa lại chạy đi đâu? Kìa, mẹ không nói Lại cứ cười là sao? Bài số 13: Ong và bướm Con bướm trắng Lượn vườn hồng Gặp con ong Đang bay vội Bướm liền hỏi Rủ đi chơi Ong trả lời Tôi còn bận Mẹ tôi dặn Việc chưa xong Đi chơi rong Mẹ không thích Bài số 14: Yêu mẹ Mẹ đi làm Từ sáng sớm Dậy thổi cơm Kho thịt cá Em kề má Được mẹ thơm Ôi mẹ ơi! Yêu mẹ lắm. Bài số 15: Mẹ và cô Buổi sáng bé chào mẹ Chạy đến ôm cổ cô Buổi chiều bé chào cô Rồi sà vào lòng mẹ Mặt trời mọc rồi lặn Trên đôi chân lon ton Hai chân trời của con Là mẹ và cô giáo. Bài số 16: Trăng sáng Sân nhà em sáng quá Nhờ ánh trăng sáng ngời Trăng tròn như cái đĩa Lơ lửng mà không rơi Nhưng hôm nào trăng khuyết Trông giống con thuyền trôi Em đi trăng theo bước Như muốn cùng đi chơi Bài số 17: Chiếc đồng hồ Em đang say ngủ Quên cả giờ rồi Chú đồng hồ nhắc Reng! Reng! Dậy thôi! Gà trống dậy sớm Mèo lười ngủ trưa Còn em đi học Đi cho đúng giờ. Bài số 18: Cháu chào ông ạ Chú chim bạc má Đậu trên cành cao Gặp ông chim chào: – Cháu chào ông ạ! Bạn chim ngoan quá! Bài số 19: Đi nắng Có con chim chích Nó đậu cành xoan Nó kêu ai ngoan Thì nghe lời nó Đi nắng phải có Nón mũ mà che Hễ ai không nghe Thì chim không thích Bài số 20: Đi dép Chân được đi dép Thấy êm êm là Dép cũng vui lắm Được đi khắp nhà. Những bài đồng dao cho bé 2 tuổi Ngoài những bài thơ cho bé 2 tuổi ở trên thì bạn có thể sưu tầm thêm những bài đồng dao hay dưới đây. Chắc chắn các bé sẽ rất thích khi được nghe đó.
Tumblr media
Bài đồng dao cho bé 2 tuổi Bài số 1: Cốc cốc cốc Cốc cốc cốc Ai gọi đó Tôi là thỏ Nếu là thỏ Cho xem tai Cốc cốc cốc Ai gọi đó Tôi là nai Nếu là nai Cho xem gạc Bài số 2: Dưa Dưa chuột cậu ruột dưa gang. Dưa gang họ hàng dưa hấu Dưa hấu là cậu bí ngô. Bí ngô là cô đậu nành. Đậu nành là anh dưa chuột Bài số 3: Con gà cục tác Con gà cục tác lá chanh Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi Con chó khóc đứng khóc ngồi Mẹ ơi, đi chợ mua tôi đồng riềng... Bài số 4: Cút ca, cút kít Cút ca, cút kít, Làm ít, ăn nhiều, Nằm đâu, ngủ đấy, Nó lấy mất của, Lấy gì mà kéo Bài số 5: Đồng dao về củ Ngồi chơi trên đất Là củ su hào Tập bơi dưới ao Đen xì củ ấu Không cần phải nấu Củ đậu mát lành Lợn thích củ hành Chó đòi riềng sả Củ lạc đến hạ Có hạt uống bia Nước mũi ông hề Là củ cà rốt Bài số 6: Bà còng đi chợ trời mưa Bà còng đi chợ trời mưa Cái tôm cái tép đi đưa bà còng Đưa bà tới quãng đường cong Đưa bà vào tận ngõ trong nhà bà Tiền bà trong túi rơi ra Tép tôm nhặt được trả bà mua rau Bài số 7: Con vỏi con voi Con vỏi con voi Cái vòi đi trước Hai chân trước đi trước Hai chân sau đi sau Còn cái đuôi đi sau rốt. Tôi xin kể nốt Cái chuyện con voi: Con vỏi con voi... Bài số 8: Chim Sáo đen là em gà cồ Gà cồ là cô sáo sậu Sáo sậu là cậu chim ri Chim ri là dì tu hú Tu hú là cậu sáo đen! Bài số 9: Vỗ tay vỗ tay Vỗ tay, vỗ tay Bà cho ăn bánh Không vỗ tay Bà đánh trên tay Bài số 10: Dậy sớm Gió dậy sớm tập chạy Chim dậy sớm tập bay Bé dậy sớm cùng bố Tập đưa tay dang chân Có thể bạn quan tâm: Tuyển tập những câu thơ về mẹ ngắn hay và ý nghĩa nhất Top 7 truyện thần thoại Việt Nam không thể bỏ qua Có thể nói việc dạy thơ cho bé 2 tuổi là vô cùng hữu ích, không chỉ giúp các bé nhận thức về mọi vật xung quanh mà còn phát triển khả năng ngôn ngữ hiệu quả. Vậy nên, ba mẹ hãy lưu lại những bài thơ, bài đồng dao ở trên để có thể đọc cho bé những lúc rảnh rỗi nhé! Read the full article
0 notes
trungdungbk93 · 6 months
Text
Anh có biết không? Phản ứng đầu tiên khi thích một người chính là - tự ti.
Dáng người em không cao, lại hay buồn phiền, có nhiều khi còn thiếu hụt cảm giác an toàn, lại còn mẫn cảm. Đồng thời, em còn rất tuỳ hứng, cũng chẳng có sở trường gì đặc biệt, nếu vứt em vào dòng người thì rất nhanh thôi, có lẽ em sẽ bị chìm nghỉm trong đó, anh sẽ thích một em như vậy chứ?
Có điều, anh là bạn trai của em mà, anh sẽ bao dung em chứ?
Bởi vì anh là bạn trai của em, cho nên em cũng có thể bao dung anh.
Nếu như anh không thích nuôi chó, vậy chúng ta nuôi mèo có được không? Nếu như anh không thích mùi của sầu riêng, vậy em có thể ăn nó ở bên ngoài. Nếu như anh thích nghe nhạc, em có thể hát cho anh nghe. Tuy rằng em không giỏi thể thao, nhưng em có thể yên tĩnh ngồi nhìn anh đánh bóng. Nếu như anh không biết nấu ăn, vậy em có thể dạy cho anh, bắt đầu từ việc rán dầu ớt nhé. Nếu như anh thích ngủ nướng, vậy em cũng có thể nằm đọc sách bên cạnh anh. Nếu như anh rất lười, vậy em sẽ làm nũng mỗi ngày dụ anh đi dạo bộ. Nếu như có World Cup, anh có thể đưa bạn bè về nhà xem, rượu và đồ ăn vặt đều có đủ, nhưng nếu như mệt rồi thì vẫn phải nghỉ ngơi nhé. Nếu như anh cũng cực kì thích em, vậy ngoại trừ việc phải thật lòng thật tâm đối tốt với anh ra, em cũng không nghĩ ra được một cách khác hay hơn để báo đáp anh rồi.
Sao cơ? Anh còn nói anh không mua được nhà à, không sao đâu, thuê cũng có thể mà. Quan trọng có anh là được rồi, nhà cửa gì đó, em có thể cùng anh tích tiền. Có điều hình như em cũng tiêu tiền ghê lắm, trước kia khi còn một mình, em cũng chẳng có kế hoạch to lớn gì cả, nhìn thấy mấy thứ kì quái hiếm lạ đều muốn mua hết. Bây giờ có thêm anh, mấy thứ chi phí linh tinh kia có thể bỏ rồi, tích cóp lại để dành cho mai sau.
Hả? Công việc của anh rất bận rộn à? Vậy anh nói với em bình thường anh thích ăn cái gì đi, em học nhanh lắm, nếu như mùi vị không đúng, vậy thì em sẽ đi học hỏi kinh nghiệm từ mẹ anh nhé, có lẽ lúc bắt đầu sẽ phải thất bại mấy lần, nhưng anh nhất định không được mất đi lòng tin với em đâu. Nếu như anh về nhà muộn một chút, vậy em sẽ để đèn lại cho anh, sau rồi xem sách đợi anh về, giống như một chú mèo ngoan đang dựng tai nghe tiếng bước chân xa gần của anh vậy, sau rồi trong khoảnh khắc cửa mở ấy em sẽ bổ nhào vào lòng rồi ôm lấy anh. Thế nhưng anh cũng không được về nhà quá muộn nhé, có giờ cấm nghiêm đó. Nếu anh dám đi chơi ở ngoài cả ngày, em sẽ thay chìa khoá đấy nhé.
Thật ra, em chưa từng hoài nghi việc anh nói thích em, dẫu sao giờ đây ngoại trừ hai ta ta, cái gì cũng không có mà. Em sợ rằng đợi tới một ngày nào đó khi chúng ta cái gì cũng có rồi, hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hiện tại sẽ dần dần xa cách. Có điều, em sẽ nỗ lực khắc phục sự mẫn cảm của bản thân, em sẽ lựa chọn đặt cược một phen. Tuy rằng lúc bắt đầu sẽ có chút lo lắng, nhưng chỉ cần lựa chọn rồi, em sẽ không dao động nữa đâu. Bởi vì yêu, cũng là một loại dũng cảm của tuổi trưởng thành.
Em sẽ mãi nhớ trái tim dám đánh cược thì dám nhận thua này, trân trọng mỗi một phút giây có anh bên cạnh em...
Anh có biết không, em thường có những “ảo tưởng” về cuộc sống sau khi có anh.
Tuy rằng em vẫn còn chưa biết anh làm công việc gì, nhưng em hy vọng đó là một công việc thường mặc sơ mi, bởi vì như vậy thì em có thể giúp anh thắt cà vạt rồi, em sẽ vì anh mà chuẩn bị một vali thật lớn thật lớn, bên trong sẽ đặc biệt chuẩn bị những cái cà vạt riêng biệt được chuẩn bị riêng cho anh. Mỗi buổi sáng anh thức dậy rửa mặt, em sẽ làm chiếc bánh mì nướng thật đáng yêu; anh một bên huýt sáo soi gương, một bên chỉnh lí đầu tóc, sau đó đột nhiên phát hiện ra bản thân sắp muộn giờ rồi, lúc này anh là đáng yêu nhất đấy, anh sẽ vội vội vàng vàng đến bên em, cầm cốc sữa lên rồi uống liền một hơi, trong lúc chân tay vụng về vẫn sẽ nhớ tới cúi xuống đặt lên trán em một nụ hôn. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, dấu hôn của anh bắt đầu mặc ý truyền qua đại não em, mỗi một hạt bụi bặm đều mang màu vàng óng, bóng dáng anh khi quay lưng thay giày toả ra ánh hào quang trong mắt em.
Tuy rằng em cũng không biết chúng ta sẽ sống ở đâu, nhưng em muốn cùng anh bố trí nhà cửa. Chúng ta có thể tay trong tay cùng nhau đi cửa hàng, anh nói anh thích rèm cửa màu xám nhạt, nhưng em lại cứ thích màu xanh nhạt cơ, lúc tranh cãi nhau mãi chẳng ai chịu thua, anh lấy trong túi ra một đồng tiền, nói mặt chính sẽ là màu xám, mặt phản sẽ là màu xanh. Ai thắng sẽ nghe người đó. Nếu như lỡ như anh thắng, vậy được thôi, em nghe anh, nhưng anh phải mời em 5 phần tiểu long hà (tôm hùm nhỏ) ngon nhất, thêm bia, còn không được phép mặc cả với ông chủ đâu đấy.
Tuy rằng anh lúc nào cũng bày ra vẻ tuỳ tiện, nhưng em biết anh cũng có mặt mẫn cảm của mình. Có anh rồi, trong đêm tối sẽ chẳng còn những câu “chúc ngủ ngon” hay “đang làm gì” nữa, dù chúng ta chẳng nói lời nào, nhưng cả hai đều tự do, tóm lại, em nhất định sẽ tìm ra cách khiến hai ta chung sống tốt nhất. Đúng rồi, em mới không thèm đi xem trộm điện thoại của anh đâu, em tốt như vậy, không trân trọng thì đó là tổn thất lớn nhất của anh đấy. Nhưng em vẫn muốn biết mật khẩu của anh, chỉ vì thi thoảng muốn xem mấy tấm hình xấu hoắc anh chụp trộm em thôi.
Có lẽ anh sẽ hỏi em, nói tốt về bản thân như vậy, tại sao vẫn cứ mãi một mình đúng không, những cái tốt đẹp đó, đều là lừa người khác đó.
Thật ra, cuộc sống khi chỉ có một người không hề đáng sợ, cái đáng sợ là, hai người ở bên nhau, ngược lại lại càng cảm thấy cô đơn hơn.
Cuối cùng, người tình thân yêu của em ơi, có lẽ anh cũng có rất nhiều thời khắc khó khăn đúng không, có những khi tự ti, có những khi phẫn uất, có những khi cuộc sống không diễn ra như ý muốn, có những khi phải chịu tổn thương. Có lẽ anh cũng đã phải đi một con đường rất dài, khi cảm thấy quá mệt rồi, cũng muốn một mình một lúc, bỏ mặc hết Thế Giới phồn hoa ra đằng sau.
Trùng hợp thật, em cũng vậy, cho nên, sao em nỡ để anh cứ mãi một mình vậy được chứ.
Cho nên, chúng ta hãy yên tĩnh nắm tay nhau cùng nhau bước đi, vui vẻ cùng nhau nói chuyện, nếu như mệt rồi thì ngồi xuống cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Cho đến một ngày, chúng ta sẽ luyện thành một kiểu hiểu ngầm.Em không sợ hãi việc anh sẽ rời xa em, anh cuối cùng cũng sẽ hiểu được mỗi một ánh mắt của em.
Chúng ta ở bên nhau, Thế Giới dù có xấu hơn nữa, chúng ta vẫn đều tốt đẹp.
Cho nên, em sẽ cố gắng trưởng thành, dần dần trở nên tuyệt vời hơn, thu về nét sợ hãi trên khuôn mặt, che đậy đi vết thương đã dồn nén lâu ngày, sau đó sẽ chuẩn bị tốt một nụ cười tươi đẹp nhất. Sau đó đợi tới thời khắc khi anh xuất hiện, cố gắng vẫy tay và nói với anh một câu “Xin chào.”
Nếu như anh vẫn còn đang trên đường tới bên em, vậy nhất định phải chăm sóc tốt bản thân nhé!
Tác giả : Tiểu Nại | Biển Người Rộng Lớn, Anh Là Đường Về
Dịch bài : @baosam1399
0 notes
tiatosuhao · 8 months
Text
Tumblr media
/20230905/
Mình vẫn nhớ như in đêm đầu tiên của mình ở UK.
Sau cả một ngày dài tựa 48 tiếng đồng hồ, dọn dẹp phòng và trải ga gối tinh tươm, cuối cùng mình cũng được ngả lưng và thở phào vì mọi thứ đã tạm thời êm xuôi.
Mình bật nhạc T-BOLAN và X JAPAN, nhìn quanh một lượt phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thấy được cả thành phố về đêm, nhìn chỗ chăn ga mà mình vừa trải, nhìn con mèo bông lười mà mình đem sang từ Việt Nam, và không ngừng cảm thấy biết ơn, vì sang tới bên này rồi, mình dành được cho bản thân một khoảng trời riêng, vẫn được bật nhạc ầm ầm mà chả ai than phiền, lần đầu sống xa nhà và một mình, và tất cả bắt đầu, từ căn phòng ấy.
Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào căn phòng này, mình đã yêu nó ngay lập tức. Dù nó nhỏ xinh, chỉ đủ cho mình mình, nhưng mình yêu khung cửa sổ có thể nhìn ra cả thành phố và cỏ cây, mình yêu cái sự nhỏ bé mà gọn ghẽ của căn phòng, yêu cả những người flatmate dễ thương và mình may mắn có được. Suốt một năm trời xa nhà, tình yêu của mình dành cho căn phòng nhỏ này chỉ tăng lên từng ngày chứ chẳng bớt đi chút nào. Những ngày học hành vất vả, những ngày mệt mỏi với thế giới con người ngoài kia, những ngày mà trời âm u tối sầm từ lúc 3 giờ chiều, căn phòng này chính là nơi để mình trở về, đón chào mình, an ủi và che chở mình. Có những buổi chiều nấu xong ngồi ăn, không biết bao lần mình phải dừng lại và thẫn thờ vì hoàng hôn hôm nay đẹp quá, gradient quá. Có những ngày bước về phòng, rồi nắng chiều cứ nhẹ nhàng mà hôn lên trán mình trong tiếng nhạc của Mojave 3. Có những sáng mở mắt thức dậy, nhìn chỗ tranh mình vẽ, postcard, poster và tranh mình mua ở Tate, ở Abbey Road và ở những nơi mình từng tới, bên cạnh là chiếc đàn đầu tiên mà mình bỏ bao can đảm để lén mua giấu bố mẹ, bao quanh là tiếng nhạc từ laptop của mình, mà mình lại thấy niềm vui và cảm giác đủ đầy đôi khi chả cần nhiều, chỉ cần bé nhỏ thế thôi. Nhiều ngày cứ ở nhà nhìn trời mây qua cửa sổ, chiều loanh quanh đi chợ, ra thư viện, ra hồ, vậy là đủ. Chẳng cần đi đâu xa. Mỗi tối tập đàn vẽ vời học hành xong, bật nhạc đọc sách, nhìn cửa sổ là mình lại thấy an lòng và hạnh phúc. 
Suốt một năm qua, căn nhà nhỏ này vẫn luôn là nơi trú ẩn, là nơi chốn bình yên của mình, safe haven của mình, là kẽ hở không-thời gian, để mình nép vào, và làm trăm ngàn thứ mình thích. Căn nhà này là nơi đã nurture art sense của mình, là nơi mình bối rối và xoay xở với những nốt nhạc đầu tiên, là nơi mà mình đã dành hàng tiếng đồng hồ để ngồi vẽ, và tự ghét mình vì vẽ chẳng đẹp, là nơi mà mình học hỏi và tìm tòi, rồi lại hừng hực cảm hứng. Mình nhớ những buổi tối đáng ra phải học bài, nhưng mình lại vô tình lạc vào thế giới của Anselm Kiefer, của Olafur Eliasson, của Josef Albers, Noguchi, rồi Gerhard Richter, và vô vàn những người khác, rồi lại suy tư, nghĩ ngợi về cách họ phá bỏ những rào cản, giới hạn và cứ mải miết sáng tạo. Rồi lại nhớ những đêm đọc thơ, nghe Ocean Vuong nói về quá trình sáng tạo của mình, rồi lại ngẩn ngơ nhìn cửa sổ và nghĩ về từng câu chữ của anh. Hay những buổi đang đọc sách dở mà vẫn không ngừng cuốn theo thanh âm của Brian Eno, rồi lại nghĩ về không gian trong nghệ thuật, về cái cách nghệ thuật và không gian vốn dĩ là chẳng thể tách rời, về ambience và cái cách nhạc của bác Eno vang lên trong căn phòng mình, nó sẽ khác lắm khi mình vô tình nghe ở đâu đấy khác. Rồi cả những tối khóc chẳng hết nước mắt khi nghe nhạc của Ryuichi Sakamoto, nhìn qua cửa số trong lúc bài Merry Christmas Mr. Lawrence vang lên, rồi lại trăn trở, lại spaced out, lại nghĩ về một thế giới không còn một tài năng như bác nữa. Trăm ngàn suy tư và trải nghiệm nghệ thuật của mình trong căn phòng này, có kể mãi cũng chả hết. Mình vẫn nhớ như in cái cảm giác trân trọng và biết ơn mình có vào những ngày như thế, khi mình vẫn có không gian và thời gian để tận hưởng nghệ thuật, trong một khoảng hở bình yên mà chẳng ai có thể động tới.
Lại nhớ lại ngày hôm qua, khi mình phải qua nhà mới giải quyết một số việc và ngủ lại một đêm, rồi sẽ quay lại đây ngay sáng hôm sau. Lúc dọn một phần đồ cho vào vali rồi xách túi đồ các thứ, tắt đèn nhìn lại phòng một lượt mà mình chả cầm được nước mắt. Dù biết mai lại về, còn được ngủ thêm 1,2 đêm nữa, nhưng chưa bao giờ mình cảm nhận được rõ ràng là mình sắp phải xa căn phòng này đến thế. Dù chỉ ở một năm, nhưng mình cảm giác đây là căn phòng mà mình yêu nhất từ trước đến giờ. Nó nuôi dưỡng mình, chở che mình, chứng kiến những lúc mình buồn nhất, cho đến lúc bình yên và hạnh phúc nhất. Ở đây mình luôn cảm giác mình được yên ổn, không phải nghĩ hay bận tâm gì đến thế giới ngoài kia.
Đến cả trong lúc viết những dòng này, mình vẫn khóc rất nhiều. Dù nhà mới của mình rất đẹp đẽ và chẳng thiếu gì, nhưng nó sẽ không bao giờ là căn phòng đầu tiên mà mình đặt chân đến ở một đất nước khác, không bao giờ là nơi mà mình gắn bó và yêu thương từ những ngày bỡ ngỡ tới lúc vững vàng. Mình tin là mọi đồ vật đều có cảm xúc. Và căn phòng của mình cũng vậy. Mình yêu nó, và mình biết nó cũng yêu thương, chở che và nuôi dưỡng mình. Mình biết, dù về sau có chuyển qua bao nhiêu căn nhà, ở bao nhiêu căn phòng, đây vẫn sẽ là nơi giữ một vị trí thật đặc biệt trong tim mình, là nơi đầu tiên để mình về, ở một nơi cách xa quê hương của mình hàng vạn cây số.
Thật kì lạ làm sao, khi trước giờ, không ít người đã bảo rằng mình là một người vô tâm, dửng dưng, lạnh lùng, chẳng quan tâm tới ai hay cái gì. Nhưng một người như thế, lại trút hết nước mắt khi phải xa một căn phòng. Nghĩ mà thấy cũng buồn cười, nhưng có lẽ vì, đôi khi sự kết nối và gắn bó của mình dành cho một đồ vật, một nơi chốn, lại sâu sắc hơn sự gắn kết với nhiều con người chăng?
1 note · View note
meomieo · 8 months
Text
Bước vào mối quan hệ này với tâm thế cuộc sống thật mệt mỏi, yêu thương thật mệt mỏi, toi muốn lấy chồng rồi, thế nhưng, lần đầu tiên được yêu thương, đc trân trọng, đc chiều chuộng, đc bao dung đến thế. Đến mức mà mình có thể thoải mái bộc lộ những mặt xấu nhất của bản thân, trở thành một người vừa xấu tính, vừa hư vinh, vừa tham lam, lười biếng lại ích kỷ. Lần đầu tiên trong một mối qhe yêu đương mình k cần phải ghen tuông vs bất kỳ ai, mình chỉ cần ngồi im làm mình làm mẩy, và cảm thấy hạnh phúc từng phút từng giây, kể cả những lúc giận dỗi, thì cũng luôn có một cảm giác an toàn tuyệt đối, rằng ng đàn ông này rất rất rất yêu mình.
Nếu như lúc trc đơn thuần là muốn có một ng thích hợp ở bên cạnh, thì bây giờ chính là cảm giác k thể sống thiếu bạn ấy nữa rồi. Yêu mỗi sáng sớm b ấy dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa cho mình, dắt xe cho mình đi làm hoặc đưa mình đi làm vào những ngày thứ 7, yêu những trưa nắng bạn í chạy sang đưa mình đi ăn trưa hay qua mua trà sữa, yêu những buổi chiều mua đồ ăn đem qua cho mình tăng ca, hoặc là qua đón mình về, những buổi tối nấu cơm cho mình ăn trong lúc mình đần mặt ngồi chơi, hoặc là bắt grab đi đón mình mấy bữa mình đi ăn chơi cùng bạn bè mà lười k muốn tự đi về. Cả những 10-11h đêm còn đang nấu đồ ăn để hôm sau mình đem đi làm, hoặc là nấu trà, ép nc để hôm sau mình ún, yêu cả sự vô thức đáp lời mình cả khi còn đang ngủ. Chả hiểu sao trên đời lại có một ng đối xử vs mình tốt như thế, dung túng cho sự lười biếng của mình, nuông chiều cho thói hoang phí của mình, đưa mình đi khắp nơi, cùng mình ăn những món mình thích, chơi những trò mình muốn, làm những chuyện mình mong.
Người đàn ông ấy còn hứa hẹn rằng, kiếp sau dù có yêu ng khác, nhưng nếu mình là một con mèo, nếu gặp được mình sẽ đưa mình về nuôi, sẽ lại yêu thương chăm sóc mình cả đời. Nếu có kiếp sau, nếu mình là người thì mong là mình vẫn sẽ gặp bạn í sớm như kiếp này, sẽ sớm yêu thương bạn í, không để bạn í trải qua những buồn đau cùng thất vọng một mình nữa. Còn nếu mình là một con mèo, thì bạn í nuôi mình bằng hạt, mình sẽ nuôi lại bạn í bằng tình yêu.
Mong là chúng ta sẽ là cả đời. Yêu.
0 notes
jmlvbtn · 10 months
Text
120723.Những ngày lười biếng
Ấy vậy mà mùa hè lại đến rồi ý, tháng 7, khi mà tớ cũng nghỉ hè được hơn tháng rồi. tớ đã làm quen được với khung giờ của những mùa hè, tớ ngủ dậy muộn thật muộn, rồi ăn sáng và chơi những trò lảm nhảm. chẳng còn những bài vở, những cây bút quyển sách hay là những hôm vội chạy đến trường. mùa hè là tớ sẽ được thoả mái nghỉ ngơi.
có đôi lúc, tớ cảm tưởng mình như một chú mèo lười, chỉ mãi muốn nằm trong xó bếp, ngày này qua tháng nọ, đợi hè qua. tớ cũng muốn bản thân mình chăm chỉ lên một chút, học những điều mới này, hay tập tành làm vài thứ gì đó, nhưng khổ nỗi cái nắng mùa hè ấy cứ bám vào người tớ, chẳng chịu buông, tớ cũng đành tiếp tục làm một chú mèo thôi~
1 note · View note
diracsea · 10 months
Text
bốn năm rưỡi sau con fic "sóng", mình lại cãi xuân quỳnh:
tay em tay anh.
cũng chẳng rõ fic này sẽ flop đến cỡ nào, nhưng thôi cứ kể một vài trò mèo mình đã làm khi viết nó, trước lúc đi ngủ.
bật "mystery of love" on loop 1h, rồi lại bật list nhạc dark academia, cuối cùng tắt cmn nhạc và thấy bản thân suy nghĩ sáng sủa hơn khi bên tai không có âm thanh nào vang lên cả.
nốc hết một chai nước 500ml.
xem lại ảnh cũ của việt anh - hoàng đức, đức chiến - hoàng đức, đức chiến - thanh bình, đức chiến - đình trọng và ôm bụng cười ngặt nghẽo.
lẩm bẩm cả nghìn lần bằng quả irish accent tệ vãi l của tom hanks trong "cloud atlas": "this is hel this is FOCKIN' hel".
đọc lại fic da_River chỉ để tìm từ "lóng xương", trước khi nhận ra ê hình như từ đúng phải là "lóng tay". và, khóc vãi l khi nhận ra rằng bạn vẫn chưa xóa file fic "cách để chạm đến mặt trời" trên drive ngày ấy.
giựt giựt cả người theo một nhịp điệu tưởng tượng trong đầu.
lăn bò toài trên sàn nhà, vẫn tiếp tục trong trạng thái giựt giựt.
tự chửi mình ngu, lười chảy thây, vô cảm, ế chỏng ế chơ, bất tài vô dụng, làm người như quần què.
goes on full existential crisis mode.
0 notes
duong-bao-2k · 11 months
Text
Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo
Tumblr media
Việc lựa chọn thức ăn cho mèo Anh lông dài là một vấn đề quan trọng mà chủ nuôi cần quan tâm. Hãy cùng Dongvatmuonmau.com tìm hiểu về chế độ dinh dưỡng tốt nhất cho loài mèo này và những lưu ý cần đặt ra khi chọn thức ăn. Bạn đang xem: Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo Xem thêm:  - Cách Phối Giống Mèo Anh Lông Dài - Mèo Anh Lông Dài Sống Được Bao Nhiêu Năm? - Tìm Hiểu Về Mèo Anh Lông Dài Lai Mèo Ta - Khám Phá Mèo Anh Lông Dài Tuyệt Đẹp Với Đôi Mắt Hai Màu Nguồn gốc và đặc điểm mèo anh lông dài Mèo Anh lông dài hay còn được gọi là Ald, xuất phát từ Anh Quốc và xuất hiện muộn hơn so với các giống mèo khác khoảng giữa thế kỷ 20. Đây là kết quả của quá trình lai tạo giữa mèo Anh lông ngắn thuần chủng và mèo Ba Tư. Mèo Anh lông dài có ngoại hình đặc trưng với bộ lông dày và dài giúp giữ ấm tốt, đặc biệt phù hợp với khí hậu lạnh như ở Anh. Màu sắc của chúng đa dạng, từ đen, vàng, nâu socola, trắng, tím hoa cà, nhưng màu lông phổ biến nhất vẫn là xám xanh. Mèo Anh lông dài có đầu to và tròn, đôi mắt tròn, mõm ngắn. Đặc biệt, chúng có đuôi dài và xù. Về tính cách, mèo Anh lông dài trưởng thành thường hiền lành, ôn hòa, dễ dạy và thể hiện sự tình cảm. Điều đặc biệt là chúng rất lười biếng, không thích hoạt động và thường ngủ nhiều, không cần nhiều hoạt động chơi đùa. Tính đặc này làm cho mèo Anh lông dài trở thành một lựa chọn phổ biến vì tính dễ nuôi. Chế độ dinh dưỡng cho mèo anh lông dài Mèo Anh lông dài là một giống mèo không kén ăn, có tính cách thân thiện và gần gũi làm cho chúng trở thành thú cưng phổ biến trên toàn thế giới. Việc chăm sóc và lựa chọn thức ăn cho mèo Anh lông dài là một vấn đề quan tâm của nhiều người chủ. Tuy nhiên, đặc điểm này có thể dẫn đến tình trạng thừa cân và béo phì nếu không cân bằng chế độ dinh dưỡng. Mèo Anh lông dài có thể ăn đồ tự nấu hoặc đồ hộp, nhưng chúng thích ăn patê nên bạn có thể trộn patê vào các món ăn hàng ngày cho chúng. Nếu bạn không có thời gian để tự làm pate, có thể lựa chọn Pate cho mèo Anh lông ngắn Royal Canin British Shorthair, một sản phẩm được nhiều người chọn cho mèo Anh lông ngắn. Để đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ, bạn cần cung cấp thực phẩm bao gồm thịt, rau, cơm, cá cho mèo Anh lông dài. Lượng thức ăn phù hợp nên được điều chỉnh dựa trên độ tuổi của chú mèo. Những lưu ý khi chọn đồ ăn cho mèo anh lông dài Khi lựa chọn thức ăn cho mèo Anh lông dài, có những lưu ý quan trọng sau đây: - Chế độ ăn của mèo Anh lông dài cần đảm bảo giàu protein. Thịt gà, thịt bò, thịt vịt và cá là những nguồn protein phong phú phù hợp cho chúng. - Hạn chế việc cho mèo ăn thịt lợn, vì chứa nhiều mỡ dễ gây tiêu chảy. Cần bổ sung chất béo, vitamin và chất khoáng trong khẩu phần dinh dưỡng để đảm bảo sự cân bằng. - Cơm cũng là một phần quan trọng trong chế độ ăn hàng ngày của mèo Anh lông dài, giúp cung cấp năng lượng và duy trì sức khỏe. Tuy nhiên, cần điều chỉnh lượng tinh bột phù hợp vì mèo Anh lông dài có nhu cầu tinh bột thấp. - Rau xanh và củ quả là nguồn thực phẩm giàu vitamin và khoáng chất cần thiết cho mèo. Chúng giúp tăng cường hệ miễn dịch và phòng ngừa bệnh tật. - Phô mai là một lựa chọn tốt cho mèo Anh lông dài. Bạn có thể cho chúng ăn 2 miếng phô mai trong mỗi bữa ăn. - Tránh cho mèo ăn các loại thực phẩm như khoai tây sống, trứng sống, tỏi và hành tây, chocolate, sữa và các sản phẩm từ sữa, cá hồi. Đặc biệt, không nên cho mèo Anh lông dài ăn thức ăn dành cho chó. Những thức ăn này có thể gây hại và gây tử vong cho mèo Anh lông dài. Các Câu Hỏi Liên Quan Đến " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo" Mèo Anh lông dài có ăn được thịt sống không? https://www.youtube.com/watch?v=ziIiucywpYg&t=4s Có, mèo Anh lông dài có thể ăn thịt sống. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải đảm bảo rằng thịt tươi, chất lượng cao và an toàn để tiêu thụ. Cho ăn thô nên được thực hiện dưới sự hướng dẫn và giám sát thích hợp. Có bất kỳ yêu cầu cụ thể nào về chế độ ăn uống đối với mèo Anh lông dài không? Mèo Anh lông dài có yêu cầu về chế độ ăn uống tương tự như các giống mèo khác. Họ cần một chế độ ăn uống cân bằng giàu protein từ động vật, chất béo vừa phải và chứa các chất dinh dưỡng thiết yếu như vitamin, khoáng chất và taurine. Nên cho chúng ăn thức ăn dành cho mèo thương mại chất lượng cao được chế biến theo nhu cầu cụ thể của chúng. Mèo lông dài Anh có thể ăn kibble khô không? https://www.youtube.com/watch?v=7G_aLML5AFU Có, mèo Anh lông dài có thể ăn thức ăn khô. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải chọn thức ăn khô cho mèo chất lượng cao được chế tạo đặc biệt cho nhu cầu dinh dưỡng của chúng. Điều quan trọng nữa là đảm bảo rằng chúng luôn được tiếp cận với nước ngọt, vì thức ăn khô có thể bị mất nước. Tôi có nên cung cấp chất bổ sung cho mèo Anh lông dài của mình không? Nói chung, nếu bạn đang cho mèo Anh lông dài ăn một chế độ ăn uống cân bằng và đầy đủ, thì không cần thiết phải bổ sung. Tuy nhiên, bạn nên tham khảo ý kiến ​​bác sĩ thú y để xác định xem có bất kỳ chất bổ sung cụ thể nào có thể có lợi cho nhu cầu cá nhân của mèo hay không. Mèo lông dài Anh có thể ăn rau và trái cây không? https://www.youtube.com/watch?v=tneTv5S9oyU Mặc dù mèo là loài ăn thịt bắt buộc, nhưng có thể thêm một lượng nhỏ rau và trái cây vào chế độ ăn của chúng như một nguồn chất xơ và chất dinh dưỡng bổ sung. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải đảm bảo rằng rau và trái cây an toàn cho mèo và được chế biến đúng cách. Một số lựa chọn an toàn bao gồm bí ngô nấu chín, cà rốt hấp và những miếng táo nhỏ (không có hạt hoặc lõi). Nếu có bắt kỳ câu hỏi hoặc thắc mắt nào vê bài viết " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo"hãy cho Dongvatmuonmau.com biết nhé, mỗi thắt mắt hay góp ý của các bạn sẽ giúp dongvatmuonmau.com cải thiện hơn trong các bài sau. Bài viết" Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo"được mình và team xem xét cũng như tổng hợp từ nhiều nguồn. Nếu thấy hay thì hãy ủng hộ team Like hoặc share. Còn Nếu thấy bài viết chưa hay, chưa chính xác, hoặc cần bổ sung thêm thì bạn góp ý giúp mình qua gmail [email protected] nhé !!! Các Hình Ảnh Liên Quan Đến " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo" Các hình ảnh trong bài viết " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo" đều có bản quyền và được dùng với mục đích phi lợi nhuận. Mọi người hợp sao chép phải trích dẫn nguồn bạn nhé. Nguồn Bài Viết " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo" tại Wikipedia.org Nội dung bài viết " Mèo Anh Lông Dài Ăn Gì ? Cách Chọn Đồ Ăn Cho Mèo" từ wikipedia Tiếng Việt Xem Thêm Về Các Loài Động Vật Khác Tại: dongvatmuonmau.com Xem Thêm Về Các Loài Động Vật Trên Cạn Tại: dongvatmuonmau.com/dong-vat-tren-can/ Hastag: #dongvatmuonmau, #Dương Bảo Read the full article
0 notes