Tumgik
#quán thềm
d2xh · 10 months
Text
18/06/2023
Kệ đi em, đi ngủ
Mai nắng lại ghé thềm
Gió vờn mây vờn cỏ
Đâu vờn nỗi lòng em. Hôm nay trời âm u, a cũng nhớ em, Liễu Kỳ Ninh. Anh biết thêm nhiều quán ăn ngon, anh muốn dẫn em đi cùng.
2 notes · View notes
dunhmau · 2 years
Text
Tumblr media
Chú chim cu còn gật gù đầu ngõ
Tô thêm màu cho những mảng cô đơn
Kìa người yêu vẫn còn giận hờn
Mặc ngày xanh tới bên thềm quán cũ
“Anh tự nhủ lòng mình đừng bận nữa
Nhưng sao vẫn tần ngần mỗi bước chân
Nắng phai dần hoàng hôn còn một nửa
Lối anh về ngập ngụa cả bâng khuâng”
7 notes · View notes
4gspeed · 1 month
Link
Tại buổi họp báo thường kỳ diễn ra chiều 29.2, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Phạm Thu Hằng đã trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị bình luận về thông tin Trung Quốc điều tàu hải cảnh hoạt động tại bãi Tư Chính của Việt Nam. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao nhấn mạnh, lập trường của Việt Nam đối với bãi ngầm Tư Chính là nhất quán và đã được khẳng định nhiều lần. Theo đó, bãi ngầm Tư Chính là một phần của thềm lục địa Việt Nam và được xác lập hoàn toàn phù hợp với Công ước Liên Hiệp Quốc về luật Biển năm 1982 (UNCLOS).Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Phạm Thu Hằng"Việt Nam kiên quyết phản đối mọi hành động vi phạm chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán đối với các vùng biển của Việt Nam, được xác lập hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế, đặc biệt là Công ước Liên Hiệp Quốc về luật Biển năm 1982", bà Hằng nêu rõ.Người phát ngôn Bộ Ngoại giao đồng thời khẳng định, Việt Nam đang và sẽ kiên trì bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp chính đáng trên biển của mình bằng các biện pháp hòa bình phù hợp với luật pháp quốc tế.Dữ liệu từ trang Marine Traffic cho thấy, tàu hải cảnh 5901 của Trung Quốc ngày 20.2 đã bật hệ thống nhận dạng tự động (AIS) tại vị trí gần bãi Tư Chính của Việt Nam và hiện diện tại khu vực trong nhiều ngày.
0 notes
bengoan · 4 months
Text
1459 / TA VỀ ( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của Cố Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
Lòng nao nức biển rừng đang thúc giục , Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo , Vần thơ nào thấy…vạt áo mờ phai ? Đau nhói tâm can đời trai tái tạo , Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết. Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù … Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết , Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn , Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa . Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn , Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã , Nheo chân mày níu má thịt nhăn da… Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả , Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở , Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao . Tung tăng anh hào đành thôi dang dở . Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ , Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi . Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ , Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước , Núi lỡ sông bồi con nước du di … Lịch sử vơi đi , dù chi , mất , được , Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề sương điểm , Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi … Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm , Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón , Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui . Lũ lượt theo dòng như trôi con nước , Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội , Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay . Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối , Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy , Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi . Mười năm đáo để suy vy chừng nấy , Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ , Cấu kết sầu bi nhân thế di dời . Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt , Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ , Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ? Giang San dặm tràng ngàn mây cách trở , Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng , Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh . Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng , Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng , Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ? Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng , Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn , Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên . May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách , Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải , Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …? Rào xô , dậu đổ , cây khô , bừa bãi , Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá , Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi . Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ , Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn , Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà . Hoa sứ , anh đào , thanh trà , đua nở , Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá , Khánh tận cuộc đời tàn tạ thương đau ! Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả , Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo . Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ? Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo. Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại , Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông . Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi , Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa , Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu . Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa , Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải , Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em . Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái , Hè nhà , bụi chuối , thức trắng , thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng , Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà . Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ , Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại , Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ? Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái , Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ , Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ? Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ , Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy , Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ . Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy. Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ , Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ? Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ , Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi , Lục lọi có gì ngắn ngủi điêu linh !. Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu , Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa , Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời . Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa , Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,” Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay . Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn , Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ “ Ta Về “ của Cố Thi Sĩ Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai… Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ? Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu Mười năm, mặt xạm soi khe nước Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín Đời im lìm đóng váng xanh xao Mười năm, thế giới già trông thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ Cho vội vàng thêm gió cuối mùa Ai đứng trông vời mây nước đó Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước? Núi lở sông bồi đã lắm khi… Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm Nghe nặng từ tâm lượng đất trời Cảm ơn hoa đã vì ta nở Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa Làng ta, ngựa đá đã qua sông Người đi như cá theo con nước Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy Ruột mềm như đá dưới chân ta Mười năm chớp bể mưa nguồn đó Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ Mười năm, người tỏ mặt nhau đây Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng Chấp chới trôi buồn với nắng hanh Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng? Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng Nên mắc tình đời cởi chẳng ra Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán Trong cõi hoang đường trắng lãng quên Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ Nhà thương khó quá, sống thờ ơ Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi! Hãy kể lại mười năm mộng dữ Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu Mười năm, con đã già như vậy Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát Hứa trăm điều, một chẳng làm nên Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng Rau mác lên bờ đã trổ bông Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu Ta nghe như máu ân tình chảy Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất Khắp thế gian này để gặp em Đau khổ riêng gì nơi gió cát… Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà! Tình xưa như tuổi già không ngủ Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ Hãy sống, đương đầu với lãng quên Con dế vẫn là con dế ấy Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ Thân thích những ai giờ đã khuất? Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao Khóc người, ta khóc ta rơi rụng Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi Lục lại thời gian, kiếm chính mình Ta nhặt mà thương từng phế liệu Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời Ai đó trong hồn ta thổn thức? Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thuở trần gian bay lướt qua Ta tiếc đời ta sao hữu hạn Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985 Ảnh minh họa : Chân dung Tác Giả : Cố Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên Và Tác Giả : Thi Sĩ Nguyễn Doãn Thiện…
Tumblr media Tumblr media
1 note · View note
thiendoanng · 4 months
Text
1459 / TA VỀ ( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của Cố Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
Lòng nao nức biển rừng đang thúc giục , Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo , Vần thơ nào thấy…vạt áo mờ phai ? Đau nhói tâm can đời trai tái tạo , Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết. Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù … Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết , Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn , Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa . Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn , Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã , Nheo chân mày níu má thịt nhăn da… Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả , Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở , Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao . Tung tăng anh hào đành thôi dang dở . Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ , Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi . Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ , Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước , Núi lỡ sông bồi con nước du di … Lịch sử vơi đi , dù chi , mất , được , Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề sương điểm , Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi … Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm , Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón , Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui . Lũ lượt theo dòng như trôi con nước , Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội , Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay . Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối , Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy , Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi . Mười năm đáo để suy vy chừng nấy , Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ , Cấu kết sầu bi nhân thế di dời . Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt , Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ , Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ? Giang San dặm tràng ngàn mây cách trở , Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng , Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh . Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng , Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng , Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ? Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng , Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn , Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên . May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách , Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải , Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …? Rào xô , dậu đổ , cây khô , bừa bãi , Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá , Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi . Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ , Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn , Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà . Hoa sứ , anh đào , thanh trà , đua nở , Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá , Khánh tận cuộc đời tàn tạ thương đau ! Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả , Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo . Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ? Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo. Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại , Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông . Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi , Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa , Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu . Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa , Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải , Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em . Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái , Hè nhà , bụi chuối , thức trắng , thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng , Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà . Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ , Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại , Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ? Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái , Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ , Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ? Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ , Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy , Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ . Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy. Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ , Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ? Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ , Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi , Lục lọi có gì ngắn ngủi điêu linh !. Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu , Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa , Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời . Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa , Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,” Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay . Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn , Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ “ Ta Về “ của Cố Thi Sĩ Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai… Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ? Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu Mười năm, mặt xạm soi khe nước Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín Đời im lìm đóng váng xanh xao Mười năm, thế giới già trông thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ Cho vội vàng thêm gió cuối mùa Ai đứng trông vời mây nước đó Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước? Núi lở sông bồi đã lắm khi… Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm Nghe nặng từ tâm lượng đất trời Cảm ơn hoa đã vì ta nở Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa Làng ta, ngựa đá đã qua sông Người đi như cá theo con nước Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy Ruột mềm như đá dưới chân ta Mười năm chớp bể mưa nguồn đó Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ Mười năm, người tỏ mặt nhau đây Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng Chấp chới trôi buồn với nắng hanh Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng? Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng Nên mắc tình đời cởi chẳng ra Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán Trong cõi hoang đường trắng lãng quên Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ Nhà thương khó quá, sống thờ ơ Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi! Hãy kể lại mười năm mộng dữ Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu Mười năm, con đã già như vậy Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát Hứa trăm điều, một chẳng làm nên Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng Rau mác lên bờ đã trổ bông Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu Ta nghe như máu ân tình chảy Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất Khắp thế gian này để gặp em Đau khổ riêng gì nơi gió cát… Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà! Tình xưa nh�� tuổi già không ngủ Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ Hãy sống, đương đầu với lãng quên Con dế vẫn là con dế ấy Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ Thân thích những ai giờ đã khuất? Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao Khóc người, ta khóc ta rơi rụng Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi Lục lại thời gian, kiếm chính mình Ta nhặt mà thương từng phế liệu Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời Ai đó trong hồn ta thổn thức? Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thuở trần gian bay lướt qua Ta tiếc đời ta sao hữu hạn Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985 Ảnh minh họa : Chân dung Tác Giả : Cố Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên Và Tác Giả : Thi Sĩ Nguyễn Doãn Thiện…
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
1 note · View note
vincomvinh · 7 months
Text
Giới thiệu Vincom Vinh
Vincom Vinh – Nơi đỉnh cao của cuộc sống thượng lưu
Mang đến cho chủ nhân chất sống vương giả bậc nhất với trọn bộ tiện ích sống độc quyền như:
 Tổ hợp TTTM Vincom Plaza và khách sạn Sheraton Vinh hiện đại và đẳng cấp.
 Dãy Shophouse thương mại sầm uất nơi hội tụ của những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu.
 Vườn cảnh quan chan hoà ánh nắng.
 Toà căn hộ Vinh Lotus Residence.
 Cùng hệ thống các trường học liền kề.
Vincom Shophouse Diamond Legacy chính là nơi an cư hoàn hảo, mang lại chất sống thượng lưu bậc nhất dành riêng cho 1%. cư dân tinh hoa của thành phố Vinh xinh đẹp.
Tumblr media
VỊ TRÍ DỰ ÁN VINCOM SHOPHOUSE VINH
Vincom Shophouse Vinh nằm trên mặt tiền đường Quang Trung và đường Hồng Bàng, trung tâm thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An. Đây là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị của TP Vinh. Do đó, từ Vincom Vinh có thể dễ dàng, nhanh chóng tiếp cận và sử dụng hàng loạt các tiện ích khu vực của trung tâm thành phố Vinh: các điểm du lịch, trường học, chợ, công viên, khu giải trí vui chơi, bệnh viện lớn, đại học Vinh,.. là nơi đáng sống an cư, nghỉ dưỡng và công tác – làm việc. Đây là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị của TP Vinh, là nơi có địa điểm cực kì thuận lợi đến lưu thông đi lại và liên lạc. Từ Vincom Vinh, khách hàng có thể đi đến hầu khắp những vị trí du lịch, khu giải trí vui chơi của tỉnh Nghệ An. Vị trí đắc địa bởi xung quanh là Ngân hàng, Khách sạn, Trường tiểu học, Đại học, Bệnh viện, Siêu thị…. Quả thực là địa điểm lý tưởng để sinh sống và kinh doanh.
Vincom Vinh được xây dựng tại vị trí hồng tâm thành Vinh vô cùng đắc địa, vừa đáp ứng hoàn hảo các nhu cầu giao thông, vui chơi giải trí và an cư lạc nghiệp. Bên cạnh đó, việc sở hữu một căn hộ nằm trên tầng cao ngay tại trung tâm đô thị có mức sống đắt đỏ cũng chính là cách tinh tế để khẳng định vị thế tiên phong và bản lĩnh của chủ nhân.
Nơi phồn hoa chạm ngay hiên nhà
Với trung tâm thương mại Vincom Vinh Plaza đầu tiên và duy nhất, trái tim của thành phố Vinh chính là tâm điểm mua sắm vui chơi giải trí sầm uất với hàng loạt các trải nghiệm mua sắm đỉnh cao như:
Quán cafe  Nhà hàng ẩm thực  Cửa hàng thời trang  Siêu thị  Rạp chiếu phim  Khu vui chơi  Khu mua sắm 
Tất cả đều hội tụ ngay trước thềm nhà, sẵn sàng mang lại một cuộc sống thời thượng, tiện nghi và đáng mơ ước.
Nơi đẳng cấp vươn tầm quốc tế
Hiên ngang và kiêu hãnh như một biểu tượng của đỉnh cao tối thượng, toà nhà khách sạn 5 sao cao nhất Nghệ An với 36 tầng chính là dấu ấn khẳng định vị thế kim cương không đâu sánh bằng Vincom Shophouse Diamond Legacy.
Được phát triển bởi thương hiệu khách sạn lớn nhất Việt Nam – Vinpearl cùng sự quản lý vận hành của Marriott International – Tập đoàn khách sạn, nghỉ dưỡng số 1 Thế giới, toà tháp Sheraton Vinh tại Vincom Shophouse Diamond Legacy chính là khẳng định đẳng cấp quốc tế, là dấu ấn phồn hoa tráng lệ mang đến sức hút và tiềm năng bất tận cho mảnh đất kim cương này.
Nơi thăng hoa nghệ thuật kiến trúc
Hơn cả một dấu ấn xa hoa, một biểu tượng của sự thịnh vượng hay một tác phẩm kiến trúc đương đại. Vincom Shophouse Vinh chính là một kiệt tác vượt thời gian, kết tinh của phong vị cổ điển phương Tây và hơi thở hiện đại đầy kiêu sa mà thời thượng.
Với thiết kế 4 tầng bề thế, kết hợp cùng những đường nét hoạ tiết tinh tế mang đậm chất cổ điển Châu Âu, những căn shophouse tại đây không chỉ là một căn nhà sang trọng mà còn là một kiệt tác nghệ thuật vô giá khẳng định vị thế độc tôn của những chủ nhân đẳng cấp.
THIẾT KẾ SHOPHOUSE VINCOM VINH
hông chỉ là biểu tượng của những phồn hoa vương giả, 61 viên kim cương tuyệt tác của Vincom Shophouse Diamond Legacy còn là kết tinh của những giá trị sống và trải nghiệm vô giá.
Tầng 1 với mặt tiền rộng thoáng và diện tích sân từ 70,2 – 98,0m2, phù hợp với nhiều loại hình kinh doanh và cho thuê. Các tầng trên được thiết kế rộng rãi với diện tích lên tới 132,4m2, tối ưu không gian sử dụng và ngập tràn ánh sáng tự nhiên.
Mang thiết kế tối ưu tích hợp hoàn hảo giữa hai chức năng “Ở tuyệt vời – Kinh doanh đắc lợi”, Vincom Shophouse Vinh tự hào đêm tới không gian sống biệt lập, an nhiên, đồng thời mở ra cơ hội giao thông sinh lời không giới hạn cho những vị chủ nhân tinh hoa.
LIÊN HỆ:
Địa chỉ: 6 Quang Trung, Thành phố Vinh, Nghệ An
Điện thoại: 0862333789
Website: https://vincomvinh.com.vn/
Facebook: https://www.facebook.com/Vincomquangtrungnghean
Twitter: https://twitter.com/vincomvinh
1 note · View note
seveneo · 7 months
Text
Những cậu học sinh đang theo yêu cầu của các bạn nữ hoàn thành công việc dưới sự giám sát của thầy cô. Những sợi dây điện to như dây thừng được dẫn xung quanh đền nhưng vẫn giữ được sự cổ kính và tăng thêm phần thú vị, cậu học sinh giữ đầu dây cố gắng kéo dài để bù vào phần còn thiếu như thể cậu ta có thể làm được.
Tôi để ý xung quanh trường có những phiến đá những chiến binh đang giương giữa ngọn giáo của họ lên bầu trời như đang canh giữ gì đó hoặc đang ám chỉ phía trên bầu trời ẩn sau màu xanh đó là #@₫& .Trời tối dần nước dâng lên, cô ấy nói không sao đâu sóng chỉ có thể tiến tới thềm đền thôi,sau đó một con sóng bất thường xuất hiện, như thể nó đã ko tồn tại trước đó mà đến tận khi nó đến trước mắt nó mới lộ diện.Các bạn vộI chạy vào đền, chỉ có cậu và tôi đứng lại chỉ để xem ai là người đúng. Cô ấy bảo thủ đến nỗi nó đã đến ngay trước mũi cũng chẳng chịu rời đi, những biểu cảm trên khuôn mặt ấy thật thu hút tôi lạ thường lo lắng, ra vẻ, tự tin và cam chịu. Và nó đã đến dội mạnh chúng tôi vào tường, tôi ướt từ cánh tay áo xuống hết người còn cô ấy không may bị té và ướt nhẹp 🤣 tôi nghĩ thật zô tri. Tôi giúp em đứng lên, cả hai không nói gì cả.Đi vào đền, tôi chào hẹn gặp lại với 🤣 và đi vào nhà vệ sinh nữ vì ngôi đền đó chỉ dành cho nữ và nhà vs thông vào bên trong ngôi trường, đi qua hành lang dài tôi như bước vào thế giới khác.
Có quán nét ập vào mắt (có cơ hội phải chơi mới được) tiệm tạp hoá tôi nhớ về 002 lúc này sự kiện về cuộc hành trình của tôi và 002 hiện lên, nếu xảy ra đại dịch zombie thì tôi loot hết cái cửa hàng mất.Càng đi vào trong kiến trúc càng rộng, đến nơi tôi học sân trường rộng và dài được bao bọc bởi 2 toà tháp cổ và những toà nhà hiện đại cao không thấy đỉnh.Đó là nơi tôi bắt đầu.
Bóng tối bao trùm, mất điện ? Mọi người chạy ra ngoài ai nấy đều nhìn lên bầu trời thấp thoáng hình dáng đó. Chen lấn các thầy cô phân học viên hai toà tháp thành hai nửa giữa sân trường, tiếng xì xầm dần biến mất khi hình dạng dần rõ( chim à...... rồ rồnnn rồnggggg) một bức tượng rồng rơi xuống. QUẢNG TRƯỜNG IM LẶNG sau đó là những tiếng hét càng nhiều thứ đó rơi xuống mang theo đó máu phủ lên đồng phục củ hai tháp
Tháp @#₫ người da ngăm sắc phục xanh trắng
Tháp của chúng tôi sắc đỏ trắng
Im Lặng
TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU
Tôi và những người được chọn phải hoàn thành trò chơi để sóng sót và trở nên mạnh hơn để tồn tại.
Luật
Giết những ai có dấu hiệu
PS: sau khi hết thời gian họ sẽ tàn sát tất cả
Khi giết bạn sẽ nhận được điểm
Giọng nói trong đầu tôi dừng lại
Như thể tôi trốn tránh nó
Chạy và tìm những người có dấu hiệu,hoài nghi lớn dần khi tôi ra tay máu chảy ra tôi chỉ cắt một phần họ phản ứng ,tôi ấp úng.
Luật được thêm vào
Những ai không đủ điểm sẽ nhận hình phạt
Biến thành họ vẫn giữ được nhận thức nhưng chỉ có thể đứng yên bất động và làm thức ăn
Tôi nhận ra tất cả chỉ như là trò chơi đối với nó
Tôi làm những gì cần, nên, phải ko tôi làm nó vì tôi ko cam chịu chẳng có gì thông suốt tôi hơn khi không móng cầu gì chỉ làm thôi. NHƯ THỂ ĐÓ MỚI CHÍNH LÀ TÔI 😺 tôi thà chết cũng ko để nó tận hưởng việc đem chúng tôi làm đồ giải trí. TÔI
GIẢi THOÁT cho họ để tôi có sức mạnh để làm điều tôi làm. Máu chảy càng nhiều ý chí tôi càng kiên định, tâm tịnh bấy nhiêu.
Tôi gặp em trong chốn phản địa đàng này, chúng tôi cùng đẩy nhanh tiến độ. NHỮNG CÔ BẠN DỄ THƯƠNG, BẠN HỌC CHƯA KỊP THÂN, NHỮNG NGƯỜI KO QUEN BIẾT, NHỮNG ĐỨA TRẺ KO CÓ DẤU HIỆU 😹 tôi khựng lại mừng rằng tôi vẫn là người.Không còn nhiều thời gian, chúng tôi tăng tốc.
Lo sợ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi ko thể
Đứng yên và gặm nhấm nỗi nhục 🥲
Hay nhìn em xxx khi tôi bất lực
Lưỡi dao trong tôi nhanh đến lạ thường khi nghĩ về em
Đồng hồ điểm và tôi bị thức giấc
Tôi mơ thấy 001 hay 002 nhỉ
Tối qua tôi đều nghĩ về hai người họ
Bây giờ tôi phải đi làm đây
T4 20/9/2023 9am
Có lẽ nếu có thể tôi sẽ làm series về chuỗi giấc mơ kì lạ này
Đó là dấu hiệu điều gì đó đang đến
Hay đơn giản tôi chỉ nhớ họ thôi ❤️‍🩹🐧
0 notes
gacxepnhasu · 8 months
Quote
Chúng ta có một cuộc đời dài, nhưng cũng chỉ trải qua vài mươi sáng mồng Một mà thôi. Đó là khi chúng ta lật qua một trang trắng trong cuốn sách cuộc đời mình ... Bởi thế, tôi thường nhớ rất rõ những sáng mồng Một. Sáng mồng Một, bàn ăn luôn là những món ngon nhất vì được bày ra lần đầu tiên trong năm. Hoa mai nở rất đẹp. Theo quán tính, thay quần áo xong tôi liền lấy cây chổi đi quét nhà. Và tôi luôn bị bà ngăn lại, "mồng Một mà cháu". Đó không chỉ là chuyện kiêng kỵ thường thấy, mà là chuyện những cánh mai rụng. Những cánh hoa mai rụng lốm đốm trải thành một lớp vàng mơ trên nền gạch mrn trắng, cạnh bộ salon trong phòng khách. Đẹp và mềm mại. Ở nhà tôi, chúng không được phép xuất hiện ngoài thềm nhà vào sáng mồng Một. Bà ngoại tôi có một cái nhìn lạ lùng về những cánh hoa mai rơi. Bà nói, khi bà nhìn thấy những cánh hoa mai rải rác trên mặt đất, trước thềm nhà, bà thấy rằng Tết đã qua rồi. Sáng mồng Một người ta không nghĩ rằng Tết đã qua. Với bà, hình ảnh đó luôn mang đến cảm giác bi quan chán chường, làm bà mất hết sự hồ hởi. Trong khi sáng mồng Một là thời gian hoàn hảo nhất để tận hưởng Tết.'
Phạm Lữ Ân
0 notes
khong-ai-ca · 10 months
Text
Trước khi vào Việt Nam, cô dừng lại ở một thị trấn nhỏ có tên gọi là Đông Hưng ở Quảng Tây. Cô phải ở đây một ngày để làm giấy khám sức khoẻ. Buổi tối ngủ trong căn phòng nóng nực và ẩm ướt của khách sạn giao thông. Mất ngủ triền miên. Thế là lang thang một mình trên phố. Ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ thấp tè uống nước đường. Long nhãn khô nấu với trứng gà. Chủ quán là một thanh niên trẻ, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây. Thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, hiếm hoi lắm mới có một chiếc xe đạp lướt qua. Từ tiệm may đối diện vang tới tiếng đạp máy khâu xạch xạch. Các cô gái ở tiệm gội đầu tô son đỏ thắm, đứng ở đầu phố, mặt mũi ngơ ngẩn. Cô lại tới sân bóng của trường tiểu học, ngồi xuống bậc thềm đá cũ kỹ, nhìn đám trẻ tranh nhau quả bóng dưới ánh trăng. Chúng ra sức chạy, rồi biến mất. Cô đã tắt điện thoại. Sẽ không có bất kỳ cuộc gọi nào. Tất cả mọi người đều không liên quan tới cô. Cô thấy mình có thể biến mất trong thị trấn nhỏ nhắn này. Lúc ngủ, cô lấy tấm ga giường màu trắng quấn chặt lấy người, co rúm lại. Cô ngủ trong trạng thái thai nhi trong tử cung mẹ.
Năm 17 tuổi, bố đưa cô đi du lịch. Họ đi Tô Châu. Trên xe lửa, bố đọc báo, hết trang này sang trang khác, kêu soạt soạt. Cô ngồi trước mặt ông, mặc đồng phục học sinh váy xanh áo trắng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới chân tháp, mỗi người tự chụp một tấm hình. Ở quán cơm nhỏ, bố gọi sườn và rau xanh, gắp sườn vào bát cô. Ông không biết phải làm thế nào mới giúp cô vui vẻ. Họ ăn trong im lặng. Tới đêm, cô ngủ trong căn phòng đơn tối tăm ở khách sạn, quay mặt vào tường khóc. Rồi cô để ông lại thành phố cách cô rất xa, đem mình đặt vào một thành phố cách ông rất xa. Cuộc sống của cô là phiêu bạt tha hương. Hết thành phố này lại thành phố khác. Viết văn. Người lạ. Nguy hiểm. Không an toàn. Đàn ông. Giã từ. Còn có cả nỗi đau dài dằng dặc. Họ không chuyện trò. Nỗi đau của họ như tấm gương soi vào nhau, thấy rõ đối phương. Thương xót cho nhau nhưng không thể giơ tay ra chạm tới. Không bao giờ kể lể. Cãi nhau, không hiểu nhau, lạnh nhạt, cố chấp. Chỉ có thể duy trì bằng cách như vậy. Chính như vậy. Có một số người. Họ yêu quý nhau như vậy. Tình yêu của họ cách trở hai bờ, chỉ có thể nhìn nhau, không thể sát gần. Tô này, kiểu tình cảm như vậy, giống như bệnh chân của bố mình cùng những tàn phế bẩm sinh, tuổi càng lớn càng đau. Có lúc là nỗi ngượng ngùng, không thể đụng vào. Nỗi đau đớn đó. Phảng phất như định mệnh. Vào cái đêm trước khi bố mất, cô ngồi bên ông mãi tới khuya. Phía đầu hành lang có một cửa sổ, có thể thấy nước mưa xối xả ụp xuống. [...] Lúc đó bố vẫn đang còn. Hơi thở của ông vẫn mạnh, đầu ống dưỡng khí trong miệng vẫn động đậy. Cô bắt đầu có cảm giác có lẽ bố sẽ không thể mở mắt ra lần nữa. Cô đứng bên giường ông. Họ cách nhau mong manh giữa sự sống và cái chết. Ông phải để cô lại một mình. Kế hoạch mà cô tự vạch ra bỗng trống trơn hết thảy. Cứ ngỡ còn thời gian chuộc lỗi và bù đắp, nào ngờ như dòng nước trôi, cứ trơn tuột qua kẽ tay, biến mất. Không bao giờ còn nữa. Cô còn nhớ đã quỳ gối trên sàn xi măng cạnh giường bệnh của bố. Trong hành lang tĩnh mịch giữa đêm khuyên, vùi đầu vào đống chăn chiếu mà cầu xin. Thần thánh ơi, xin các ngài hãy độ lượng tha thứ cho tội lỗi của con. Cô nghe thấy tiếng mình, mơ hồ và nặng nề, xuyên qua trần ải. Con người đáng thương. Đáng thương thay. Trên cái thế giới này, chúng ta đê tiện, yếu ớt, giẫy giụa như vậy. Ngoại trừ phục tùng số mệnh ra, chúng ta đành bất lực. Tô này, mọi thứ mà chúng ta bỏ ra không bao giờ chuộc lỗi nổi.
0 notes
imoim36news · 11 months
Text
Tumblr media
Với sức hút của 2 mùa trước, Rap Việt vừa trở lại với mùa 3 đã tiếp tục nhận được sự quan tâm lớn của khán giả. Ngay từ trước thềm lên sóng, nhà sản xuất đã khiến dân tình tò mò khi nhá hàng về "chiếc ghế nóng" thứ 5, và bất ngờ thay đó lại là khán giả trường quay - những người có quyền quyết định đến số phận thí sinh. Theo đó, tại Rap Việt mùa 3, các phần đạp chọn của huấn luyện viên chỉ được công nhận khi thí sinh đó có số phiếu bình chọn của khán giả trường quay trên 50%. Đây cũng là điểm mới của chương trình năm nay, phần nào chứng minh ekip muốn có sự tương tác với khán giả, tạo thêm các tình huống bất ngờ, có thể nằm ngoài dự đoán của khán giả xem truyền hình. Tuy nhiên đến nay, sau 2 tập phát sóng, có vẻ như luật mới này lại là nước đi bất cập của nhà sản xuất vì đã gây nên không ít tranh cãi. Tỷ lệ bình chọn của những gương mặt nổi trội trong 2 tập đầu khiến người xem khó hiểu, bức xúc.Khán giả trường quay Rap Việt mùa 3 gây tranh luậnNgay từ tập đầu tiên, số phiếu bình chọn dành cho Cadmium - nữ sinh lớp 11 đã bị khán giả đặt câu hỏi. Cách rap của Cadmium bị cho là còn nhiều khuyết điểm nhưng cô nàng vẫn đạt tỷ lệ bình chọn tuyệt đối 100%, vượt mặt hàng loạt những rapper có tiếng xuất hiện ở vòng chinh phục. Trường hợp của Alen - rapper với nghệ danh Megashock là ví dụ điển hình. Alen bị loại một cách đáng tiếc, chỉ vì tỷ lệ bình chọn của khán giả trường quay dưới 50%Trong giới Underground, Alen được đặt biệt danh là "ma tốc độ" vì khả năng bắn rap nhanh, còn được nhiều người đặt lên bàn cân với rapper có tiếng Datmaniac. Ở Rap Việt mùa 3, phần thi Ngược dòng nước mắt của Alen được Thái VG đạp ga lựa chọn, Karik cũng hết lời khen ngợi nam thí sinh. Thậm chí, phần thi của anh còn khiến Karik nhớ đến quán quân Rap Việt mùa 2 - Seachains vì khả năng thể hiện cảm xúc từ hơi thở. Nếu dự thi ở 2 mùa trước, Alen có khả năng được vào vòng 2 vì đã có huấn luyện viên lựa chọn. Song năm nay, nam rapper bị loại...
Tumblr media
0 notes
studywithannadinh · 1 year
Photo
Tumblr media
“Phải nhiều thế kỉ qua đi, người tình mong đợi mới đến đánh thức người con gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy cỏ dại. Nhưng ngay từ đầu vừa ra khỏi vùng núi, sông Hương đã chuyển dòng một cách liên tục, vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong thật mềm, như một cuộc tìm kiếm có ý thức để đi tới nơi gặp thành phố tương lai của nó. Từ ngã ba Tuần, sông Hương theo hướng Nam Bắc qua điện Hòn Chén; vấp Ngọc Trản, nó chuyển hướng sang tây bắc, vòng qua thềm đất bãi Nguyệt Biều, Lương Quán rồi đột ngột vẽ một hình cung thật tròn về hướng đông bắc, ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, xuôi dần về Huế. Từ Tuần về đây, sông Hương vẫn đi trong dư vang của Trường Sơn, vượt qua một lòng vực sâu dưới chân núi Ngọc Trản để sắc nước trở nên xanh thẳm, và từ đó nó trôi đi giữa hai dãy đồi sừng sững như thành quách, với những điểm cao đột ngột như Vọng Cánh, Tam Thai, Lựu Bảo mà từ đó, người ta luôn luôn nhìn thấy dòng sông mềm như tấm lụa, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé vừa bằng con thoi. Những ngọn đồi này tạo nên những mảng phản quang nhiều màu sắc trên nền trời tây nam của thành phố, “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím” như người Huế thường miêu tả. Giữa đám quần sơn lô xô ấy, là giấc ngủ nghìn năm của những vua chú được phong kín trong lòng những rừng thông u tịch, và niềm kiêu hãnh âm u của những lăng tẩm đồ sộ tỏa lan khắp cả một vùng thượng lưu “Bốn bề núi phủ mây phong – Mảnh trăng thiên cổ bóng tùng Vạn Niên”. Đó là vẻ đẹp trầm mặc nhất chả sông Hương, như triết lí, như cổ thi, kéo dài mãi đến lúc mặt nước phẳng lặng của nó gặp tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga tận bờ bên kia, giữa những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà…”
Trích “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường
0 notes
bengoan · 11 months
Text
1459 / TA VỀ ( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
“ Lòng nao nức biển rừng đang thúc giục , Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …”
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo , Vần thơ nào thấy vạt áo mờ phai ? Đau nhói tâm can đời trai tái tạo , Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết. Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù … Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết , Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn , Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa . Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn , Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã , Nheo chân mày níu má thịt nhăn da… Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả , Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở , Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao . Tung tăng anh hào đành thôi dang dở . Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ , Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi . Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ , Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước , Núi lỡ sông bồi con nước du di … Lịch sử vơi đi dù chi , mất , được , Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề sương điểm , Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi … Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm , Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón , Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui . Lũ lượt theo dòng như trôi con nước , Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội , Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay . Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối , Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy , Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi . Mười năm đáo để suy vy chừng nấy , Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ , Cấu kết sầu bi nhân thế di dời . Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt , Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ , Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ? Nước Non ngàn dặm bèo mây cách trở , Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng , Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh . Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng , Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng , Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ? Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng , Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn , Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên . May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách , Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải , Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …? Rào xô , dậu đổ , cây khô , bừa bãi , Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá , Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi . Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ , Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn , Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà . Hoa sứ , anh đào , thanh trà , đua nở , Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá , Khánh tận cuộc đời tàn tạ thương đau ! Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả , Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo . Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ? Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo. Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại , Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông . Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi , Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa , Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu . Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa , Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải , Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em . Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái , Hè nhà , bụi chuối , thức trắng , thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng , Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà . Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ , Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại , Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ? Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái , Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ , Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ? Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ , Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy , Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ . Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy. Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ , Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ? Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ , Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi , Lục lọi có gì ngắn ngủi điêu linh !. Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu , Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa , Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời . Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa , Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,” Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay . Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn , Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ Ta Về của Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai… Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ? Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu Mười năm, mặt xạm soi khe nước Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín Đời im lìm đóng váng xanh xao Mười năm, thế giới già trông thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ Cho vội vàng thêm gió cuối mùa Ai đứng trông vời mây nước đó Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước? Núi lở sông bồi đã lắm khi… Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm Nghe nặng từ tâm lượng đất trời Cảm ơn hoa đã vì ta nở Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa Làng ta, ngựa đá đã qua sông Người đi như cá theo con nước Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy Ruột mềm như đá dưới chân ta Mười năm chớp bể mưa nguồn đó Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ Mười năm, người tỏ mặt nhau đây Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng Chấp chới trôi buồn với nắng hanh Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng? Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng Nên mắc tình đời cởi chẳng ra Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán Trong cõi hoang đường trắng lãng quên Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ Nhà thương khó quá, sống thờ ơ Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi! Hãy kể lại mười năm mộng dữ Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu Mười năm, con đã già như vậy Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát Hứa trăm điều, một chẳng làm nên Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng Rau mác lên bờ đã trổ bông Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu Ta nghe như máu ân tình chảy Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất Khắp thế gian này để gặp em Đau khổ riêng gì nơi gió cát… Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà! Tình xưa như tuổi già không ngủ Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ Hãy sống, đương đầu với lãng quên Con dế vẫn là con dế ấy Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ Thân thích những ai giờ đã khuất? Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao Khóc người, ta khóc ta rơi rụng Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi Lục lại thời gian, kiếm chính mình Ta nhặt mà thương từng phế liệu Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời Ai đó trong hồn ta thổn thức? Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thuở trần gian bay lướt qua Ta tiếc đời ta sao hữu hạn Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985 Ảnh minh họa : Chân dung Tác Giả : Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên Và Tác Giả : Thi Sĩ Nguyễn Doãn Thiện
Tumblr media Tumblr media
0 notes
thiendoanng · 11 months
Text
1459 / TA VỀ ( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
“ Lòng nao nức biển rừng đang thúc giục , Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …”
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo , Vần thơ nào thấy , vạt áo mờ phai ? Đau nhói tâm can đời trai tái tạo , Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết. Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù … Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết , Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn , Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa . Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn , Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã , Nheo chân mày níu má thịt nhăn da… Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả , Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở , Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao . Tung tăng anh hào đành thôi dang dở . Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ , Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi . Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ , Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước , Núi lỡ sông bồi con nước du di … Lịch sử vơi đi dù chi , mất , được , Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề , sương điểm , Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi … Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm , Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón , Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui . Lũ lượt theo dòng như trôi con nước , Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội , Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay . Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối , Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy , Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi . Mười năm đáo để suy vy chừng nấy , Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ , Cấu kết sầu bi nhân thế di dời . Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt , Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ , Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ? Nước Non ngàn dặm bèo mây cách trở , Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng , Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh . Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng , Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng , Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ? Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng , Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn , Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên . May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách , Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải , Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …? Rào xô , dậu đổ , cây khô , bừa bãi , Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá , Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi . Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ , Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn , Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà . Hoa sứ , anh đào , thanh trà , đua nở , Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá , Khánh tận cuộc đời tàn tạ thương đau ! Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả , Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo . Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ? Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo. Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại , Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông . Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi , Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa , Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu . Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa , Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải , Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em . Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái , Hè nhà , bụi chuối , thức trắng , thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng , Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà . Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ , Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại , Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ? Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái , Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ , Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ? Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ , Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy , Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ . Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy. Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ , Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ? Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ , Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi , Lục lọi có gì ngắn ngủi điêu linh !. Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu , Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa , Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời . Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa , Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,” Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay . Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn , Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ Ta Về của Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai… Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ? Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu Mười năm, mặt xạm soi khe nước Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín Đời im lìm đóng váng xanh xao Mười năm, thế giới già trông thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ Cho vội vàng thêm gió cuối mùa Ai đứng trông vời mây nước đó Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước? Núi lở sông bồi đã lắm khi… Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm Nghe nặng từ tâm lượng đất trời Cảm ơn hoa đã vì ta nở Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa Làng ta, ngựa đá đã qua sông Người đi như cá theo con nước Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy Ruột mềm như đá dưới chân ta Mười năm chớp bể mưa nguồn đó Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ Mười năm, người tỏ mặt nhau đây Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng Chấp chới trôi buồn với nắng hanh Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng? Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng Nên mắc tình đời cởi chẳng ra Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán Trong cõi hoang đường trắng lãng quên Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ Nhà thương khó quá, sống thờ ơ Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi! Hãy kể lại mười năm mộng dữ Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu Mười năm, con đã già như vậy Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát Hứa trăm điều, một chẳng làm nên Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng Rau mác lên bờ đã trổ bông Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu Ta nghe như máu ân tình chảy Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất Khắp thế gian này để gặp em Đau khổ riêng gì nơi gió cát… Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà! Tình xưa như tuổi già không ngủ Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ Hãy sống, đương đầu với lãng quên Con dế vẫn là con dế ấy Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ Thân thích những ai giờ đã khuất? Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao Khóc người, ta khóc ta rơi rụng Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi Lục lại thời gian, kiếm chính mình Ta nhặt mà thương từng phế liệu Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời Ai đó trong hồn ta thổn thức? Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ Một thuở trần gian bay lướt qua Ta tiếc đời ta sao hữu hạn Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985 Ảnh minh họa : Tác Giả : Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên Và Tác Giả : Thi Sĩ Nguyễn Doãn Thiện
Tumblr media Tumblr media
0 notes
52hztrekking · 1 year
Text
Vẻ đẹp cheo leo thắng cảnh Đá Ba Chồng
các hòn đá khổng lồ chồng lên nhau như chực chờ đổ vẫn cứ vững vàng giữa 1 khu dân cư sầm uất ở Đồng Nai.
Tumblr media
Nằm trên quốc lộ 20 hướng về Đà Lạt, cách ngã ba Dầu Giây khoảng 50 km và cách thức TP HCM 110 km, thắng cảnh Đá Ba Chồng, huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai là quần thể đá gồm phổ thông hòn xếp chồng lên nhau. Đặc thù với hòn nằm chông chênh như muốn đổ xuống quốc lộ.
Độ cao của những hòn đá nằm chồng trung bình trong khoảng 36 tới 50 mét so có mặt con đường, hòn đá dưới cộng to gấp 2 hòn đá nằm trên, hòn trên cộng nằm chia ra phần nửa ngoài bên dưới dường như muốn đổ xuống bất kỳ khi nào. Hình thù kỳ lạ này đã làm cho sửng sốt biết bao khách thăm quan ngừng chân lại khu thắng cảnh.
điểm thu hút của quần thể Đá Ba Chồng là cụm núi hòn Dĩa sở hữu hình dạng rất độc đáo như dòng đĩa. Cụm núi này mang hình thù của hình chữ nhật ko đều, 1 đầu lớn, 1 đầu nhỏ nhưng nằm trên 1 tảng đá nhỏ hơn đầy đủ, sở hữu độ cao hơn 43 mét so với mặt đất. Cụm núi mang đa dạng đá tảng công kênh vào nhau, lại thêm cây cối mọc um tùm tạo nên những hang động đầy vẻ kì bí, tựa như cây và đá tậu mọi cách thức để vươn lên tậu khá thở sinh tồn.
các triền đá thoai thoải nằm trên du dân cư có tới vài trăm nóc nhà không làm cư dân nơi này lo sợ đá sẽ lăn đổ bởi theo họ, từ trăm năm nay, ngoài bị bom đạn của thời chiến tranh phá hủy thì địa phương này chưa mang tai nạn nào từ việc đá đổ hay lăn đè.
Dân địa phương an lòng sinh sống, song Đá Ba Chồng vẫn ko khỏi khiến cho du khách lo sợ bởi sự gắn kết của các khối đá khá chông chênh dửng dưng. Tại một số hòn, tình trạng nứt vỡ lẽ làm phổ quát du khách e dè khi đi qua, ngoài ra theo các du khách thích mạo hiểm thì đây lại chính là nét thú vị của thắng cảnh này.
Tumblr media
Ngoài các hòn đá chồng lên nhau và hòn đá dĩa đồ sộ, thắng cảnh Đá Ba Chồng còn thu hút khách du lịch bởi núi Đá Voi. Nhìn từ xa, hai hòn đá đồ sộ với hình dạnh như 2 chú voi đi cạnh nhau. Do núi hướng ra biển, chính quyền địa phương đã đồng ý cho xây tượng Phật khổng lồ để người dân có thể đến viếng. Đứng tại sảnh tượng Phật, du khách với thể đưa mắt nhìn sang tận Bình Thuận.
một hốc đá nức danh tại quần thể Đá Ba Chồng từng là hang của 2 con cọp trắng. Tục truyền 2 vị chúa sơn lâm sống tại đây hiền từ không khiến cho hại ai.
Quần thể Đá Chồng Định Quán còn là nơi lưu lại các vết tích của cuộc sống người tiền sử. Tại đây, dưới những mái đá, ven những khe suối và cả các sườn dốc ven thung lũng đã phát hiện rộng rãi dụng cụ phân phối, sinh hoạt của người xưa bằng đ��, đồng, đất nung.
Con người xưa đã sống tại đây và để lại những kiến trúc gạch nung, các viên gạch cổ (phát hiện khảo cổ năm 1986) bổ sung cho danh mục những kiến trúc Óc Eo - Phù Nam ở thềm cao nguyên Đông Nam bộ, khẳng định sự hiện diện 1 vương quốc cổ với giả định sự lan tỏa của nền văn hóa Óc Eo.
Năm 1988, Đá Chồng Định Quán được Bộ Văn hóa (nay là Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) xếp hạng di tích thắng cảnh cấp quốc gia. Hoang sơ ko sang sửa hoặc vun đắp những nhà cung cấp du lịch, không những thế có nét kỳ bí của mình, Đá Ba Chồng vẫn thu hút khách du lịch.
Lạ mắt, cảnh đẹp, kỳ bí pha chút giả mạo hiểm là các gì khách du lịch cảm nhận được sau lúc tới thăm Đá Ba Chồng.
#dabachong #dabachongdongnai #dulichdabachong #52hz #trekking52hz
Xem Thêm:
1 note · View note
deyedeyadeh · 1 year
Text
Ngồi xuống và viết.
Hôm nay, mạch cảm hứng của tôi được tuôn trào đến lạ, tôi viết được nhiều hơn bình thường, nên tôi tận dụng cơ hội lại viết tiếp.
Hôm nay, tôi viết về điều gì? Cũng không quá khá lạ, tôi vẫn hay nhìn về hành trình mà bản thân đã đi qua, ít nhiều gì tôi cũng đã thay đổi sau hành trình đó.
Hôm nay, tôi kể lại hành trình đêm Nhật Thực mà tôi đã gặp phải. Điều đấy không quá xa lạ với tôi, nhưng mỗi lần đón nhận sự kiện này tôi đều luôn cảm giác như mới hoàn toàn (không chỉ Nhât Thực mà cả những lần trăng tròn vành vạch)
Tôi, một cô gái rất thích ngắm trăng, chỉ cần thấy được vầng trăng trên trời là tôi sẽ đứng lại, ngồi xuống và ngước mặt lên trời để nhìn trăng. Tôi nhìn ngắm, tôi quan sát, tôi trò chuyện cùng vầng trăng dù biết mình chẳng nhận được lời hồi âm nào. Nhưng riêng tôi, đây là cách để tôi được cảm thấy tự do và thoải mái.
Tôi luôn tìm kiếm những ánh trăng, nhưng những hôm trăng tròn thì tôi lại chạy trốn đi. Tại vì sao? Vì tôi bị ảnh hưởng năng lượng, tôi không biết ngoài kia có bao nhiêu người giống tôi, hoặc có thể tôi là cá thể duy nhất bị như vậy. Mỗi đêm trăng tròn, tâm trạng của tôi trở nên nặng nề và rất tồi tệ, tôi không nghĩ đến những chuyện tiêu cực, chỉ là tôi luôn tìm cách giải quyết mọi chuyện theo những góc tối khác nhau. Cũng như dao diện hôm đó của tôi trong rất nhợt nhạt như một xác sống, một thay ma đang hoạt động như một con người. Sức khoẻ thì lại rất uể oải, nặng nề như thể tôi đang mặt một bộ giáp sắt nặng gấp 5 lần số cân của tôi.
Hôm Nhật Thực vừa rồi là hôm tôi vẫn còn ấn tượng. Trước hôm xảy ra chuyện tôi vô tình gặp 2 người bạn tại một quán cà phê, và đêm hôm đó tôi cũng có hẹn với 2 đứa bạn trong hội tại quán cà phê đó, thế là cuộc gặp vô tình ấy đã để 5 con người gặp nhau (còn thiếu 1 đứa). xong chầu cà phê tán gẫu đó, tôi và 2 thằng bạn đi bida, rồi tối tôi về nhà ngủ vì một ngày đã kết thúc. Hôm sau – Nhật Thực diễn ra, tôi chỉ nghĩ đó là trăng tròn nên tôi cũng không bị ảnh hưởng nặng nề, tôi trò chuyện cùng một người bạn ở New Zealand – người này gửi tôi xem ảnh trăng máu mà nơi bạn sống đang diễn ra. Mặt trăng thật đẹp, và tối đến, tầm 20h30 tại Sài Gòn bắt đầu xuất hiện trăng tròn. Khi tôi rời đi khỏi quán rượu thân quen, tôi đang chạy xe trên đoạn đường Hai Bà Trưng, lúc dừng đèn đỏ tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm, không vệt mây, không sao và chỉ có một vầng trăng tròn sáng rõ vành vạch đến nỗi tôi có thể thấy được những chi tiết bên trong vầng trăng đấy – Khi đó tôi vẫn ổn. Chạy tiếp đoạn đường tôi đi dến GS25 Lê Duẩn để ăn hộp mì Hàn lót dạ cho bữa tối. Hâm xong mì, tôi bưng ra ngoài bật thềm trước cửa hàng tiện lợi vừa ăn vừa ngắm nhìn dòng xe qua lại, con đường này không quán nhiều xe, nên có ngồi ngắm nhìn bao lâu cũng không cảm giác nhức đầu, song đoạn đường này cũng không quán đông người đi bộ, không quá nhiều tiếng nói cười nên đoạn đường tĩnh lặng lắm! Sau khi ăn xong, tôi thấy một chú đang lục túi rác để thu lấy những chai nhựa, tôi đi lại vào GS25 mua 1 chiếc bánh sandwich đem ra gửi chú ăn tối. Sau đó tôi gặp một người em, sau khi nó tan lớp học, 2 chị em đứng hút vài điếu thuốc xong nó bảo “Em về đi ngắm trăng đây”. Tôi cũng rời đi, tôi chạy dạo Sài Gòn, quẹo sang đường Thạch Thị Thanh, vô tình gặp D và T đang đứng đợi đến lượt mình vô ăn hủ tíu gõ, xe hủ tíu gõ lề đường nhưng rất đông khách vì người bán làm đồ ăn rất ngon. Sau hi đứng đó trò chuyện cùng tụi nó một xíu, tôi lấy xe chạy đi, hai đứa nó vào bàn ngồi ăn. Tôi xách xe chạy vòng con đường đó 2 lần, sau đó tôi quyết định chạy thêm 1 lần nữa và tấp xe vào bàn tụi nó đang ngồi tôi nói “hai đứa giữ gìn sức khoẻ nhé! Có gặp Nh thì gửi lời hỏi thăm dùm nhé!” xong tôi mở máy xe chạy đi đến quán rượu thân quen, tôi gọi một ly cocktail nặng. ly nước vừa pha xong thì T gọi điện hỏi tôi ở đâu, sau đó tầm 10 phút, 2 đứa tụi nó ăn xong, tụi nó ghé quán gặp tôi. Kéo ghế ra ngồi, tôi ngồi đối diện 2 đứa nó, D ngồi nghe, còn T là người ngồi nói chuyện với tôi rất nhiều. T bảo “t đã nghe được một số thông tin về suy nghĩ tối đen của m rồi nhưng có vẻ m chưa kể t nghe, có gì thì nói để giải quyết chứ không được như vậy”. Tôi nói “đây là vấn đề cá nhân nên là không thể nói ra được, nhưng t hy vọng rằng t đủ sức mạnh để vượt qua vấn đề này” Nói xong câu, tôi đứng dậy đi về.
Tại sao tôi lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại diễn ra nhưng vậy?
Vì mỗi lần diễn ra trăng tròn tôi đều phải đấu tranh giữa các bản thể, khoảng khắc đó như thể những bản thể trong tôi đang sống dậy và tụi nó đang tranh giành nhau cái quyền được chạy thoát khỏi bóng tối để ngoi đầu ra ánh sáng.
Đem Nhâth Thực, sự kiện đó diễn ra nặng nề hơn rất nhiều, nếu hôm đó tôi không đấu tranh thì kể từ giây phút đó về sau, những người trong cuộc sống này chỉ có thể gặp được thân xác của tôi, chữ còn suy nghĩ và tâm trí thì là một kẻ khác rồi. Tôi thắng! Giữa 3 bản thể đánh lộn trong khuya đó, một cách quyết liệt, Tôi – bản thể tôi đã thắng. Nhưng hôm sau thì mọi sự việc trong cuộc sống không hề diễn ra như thường nhật. Bề ngoài tôi thay đổi, đôi mắt tôi trở nên tối hơn, vẻ mặt tôi trưởng nên khó tiếp cận hơn. Các duy nhất để tôi giải quyết vấn đề này là trang điểm và đeo kính áp tròng. Kể từ sau hôm đó, lúc nào ra đường tôi cũng luôn trang điểm và đeo kính – như một lớp nguỵ trang hoàn hảo để che đậy mọi thứ và tiếp xúc với con người.
Thêm một sự thay đổi, tôi nhìn nhận ra được rằng: tôi không còn tha thiết nói chuyện với mọi người nữa, thay vào đó tôi chỉ muốn ngồi lắng nghe những chuyện họ kể, chỉ lắng nghe và không hơn không kém. Còn lại hầu hết thời gian tôi ngồi một mình, tiếp tục thói quen đọc sách như thường lệ.
Nghe có quá kì lạ với mọi người không? Tôi cũng không còn quan tâm nữa, vì hiện giờ thứ tôi rất lo lắng là tôi, tôi đang trên hành trình của mình, chỉ cần đó là điều xa lạ với tôi, tôi lại tiếp tục tìm cách thích nghi và chấp nhận nó.
0 notes
jardindetue · 2 years
Text
Tumblr media
8.6.22
Hôm nay trời có cầu vồng
Chiều bắt đầu buông xuống, cỏ cây ê chề hứng nước mưa từ trận mưa rào, mây ủ dột như lớp tàn dư màu xám trắng còn sót lại qua khoảng không bao la. Xe mẹ tôi vẫn đi trên đường về nhà bà, thời gian vẫn trôi một cách bị động, và vẫn là bầu trời hoang sơ kia không một chút ánh sáng của mặt trời len lỏi. Tôi ngồi trên xe, tựa mặt vào cửa sổ nghĩ về những điều xa xôi.
Không như các bài báo, hay trong những bài văn miêu tả về quê đẹp hữu tình nước non gì đấy, quê tôi giản dị, hoang vu và được bao trọn bởi những cánh đồng lúa xanh rì mới nhú mầm. Không rực rỡ như mấy nông thôn mới trên huyện, không có quá nhiều cửa hàng được dựng lên, không xe cộ đi lại như kiến hành quân lên đường, nhưng chưa bao giờ những cửa hàng quán xá tiện nghi những thứ tôi cần lại có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm trí tôi.
Thời tôi còn đi học ở thành phố, thứ gắn bó duy nhất với tôi là laptop, là ánh sáng xanh từ máy điện thoại, là những bài tập chạy thẳng từ đầu tuần đến cuối tuần, là bức tường trắng lưu đọng không khí của tôi như tạo thành lớp bòng bong nén chìm tôi xuống qua ngày dài. Mỗi lần ở thành phố, là mỗi lần cơ thể tôi vận động không ngừng. Như những tòa nhà cao vót nối nhau mọc lên, như đường xá bắt đầu chi chít những quán ăn, nhà hàng tiện lợi, đã che khuất đi bầu trời xanh lúc nào không hay.
Về quê, bước lên thềm nhà ngoại, tôi mới thấy dễ thở hơn. Hít một hơi thật sâu, tôi thấy mùi thơm của cỏ, của cây mít chín trĩu quả to, mùi của đất ẩm khi mưa dần ngấm vào những viên gạch lát sàn, mùi thơm của những chiếc bánh đúc bà nấu. Tự hỏi còn đâu những mùi thơm mộc mạc này ở thành thị nơi tôi sống khi khói bụi từ xe cộ được thay cho oxy thường ngày, những ánh đèn điện được thay cho ánh sáng từ mặt trời, và những niềm hạnh phúc tạm bợ được mua rẻ bởi vật chất trong tay. Còn đâu những điều sót lại từ quá khứ, khi thiên nhiên đang còn màu xanh tươi trẻ , khi cuộc sống thường nhật của mỗi chúng ta không bị xâm chiếm bởi thiết bị điện tử, khi những tách trà và cốc cà phê sẽ là lựa chọn cho mỗi cuộc gặp gỡ chứ không phải những chiếc smartphone 3 mắt như bây giờ
5 giờ chiều, mưa tiếp tục rơi rải hạt sau khi trời mới tạnh dần. Mưa xóa hết bụi bẩn trên kính xe, mưa cuốn đi những tiếc nuối của tôi về ngày nắng cũ ở quê ngoại. Cơn mưa rào rải rác chốc lát lại tạnh, một vệt sáng rực rỡ hiện lên bầu trời. Cầu vồng hiện lên như một điều lạ thường, như một niềm tin còn đọng lại sau cơn giông vội vã, như vẻ đẹp dần ló rạng sau khi bị khuất lấp bởi những tòa cao ốc ở đô thị hiện đại. Ngắm bầu trời chiều tà, tôi nhớ về Thanh Hải từng viết : “…bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ/cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió/dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm/chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ”
Còn bạn thì sao ? Lần cuối cùng bạn ngước nhìn lên bầu trời là khi nào ?
0 notes