Tumgik
thanhhuyen95nt · 3 years
Text
LuNa analysis: Strong World in the context of Oda's story
This post is a bit of a “remake” and a bit of an “update” of my first actual analysis on LuNa.
Thanks to several interviews and official sources, we know Oda played a significant role in the development of the One Piece Film series. In fact, it all started with a movie written by Oda himself: Strong World.
Tumblr media
He put a lot of effort into this movie, and many fans both inside and outside Japan admit this movie had its fair share of LuNa moments. But, I’d like to focus on this matter from the perspective of the manga.
Let’s go back to the Arlong Park arc. Luffy always trusted Nami and put his faith in her even people around him were giving him seemingly good reasons not to do so. One remarkable example of this is in chapter 75 when Luffy is informed by Johnny (someone trustworthy) what Nami apparently did to Usopp, and Luffy not only kept holding onto his faith in Nami, he also threatened Johnny for saying such things about her:
Tumblr media
Why is this so relevant? Because during the Whiskey Peak Arc he came to doubt Zoro because of the words of a random wounded man…
Tumblr media
…and even doubted Robin during Water 7 before Nami told the crew the truth behind Robin’s desertion.
Tumblr media
But not even once he doubted Nami After listening to most of Nami’s recorded message, Luffy gets enraged! Why? Luffy never doubted Nami, he always relied on her blindly putting his faith in his navigator, to an extent greater than his trust in Zoro or Robin. So after thinking his navigator doubts him and his capabilities he got really angry…
Tumblr media Tumblr media
…notice that he never got angry at Robin and Sanji for doubting his strength or power. As another clever reader put it, he gets angry at Robin “for not worrying about her own safety, not because Robin doesn’t believe” in his strength…
Tumblr media
And he got mad at Sanji for not being honest to himself when he tried to justify the choice of abandoning the crew and his dream.
Tumblr media
But, from Luffy’s point of view, the one who’s not allowed to doubt his capabilities is Nami. There’s the probability he was expecting all his trust and faith in Nami to get reciprocated.
Turns out Nami does return that feeling. Why can we say that? Remember the movie’s ending: Nami finds out everyone in the crew got her hidden “save me” at the end of her message… everyone but Luffy. Then when Luffy is about to play the recorded proof of Nami’s unwavering faith in him, what does she do? She tries to get rid of the “edvidence” out of embarrassment  So the crew listening to the recording? Not a big deal for Nami. Luffy listening to the recording? She feels the need to destroy the edvidence.
Tumblr media
We know these moments were completely intentional because Oda stated he wrote Strong World as “hero saves the heroine” story. Since Luffy is the hero (One Piece is pretty much about his journey), it makes sense the author would want to focus on how the hero’s relationship with the heroine (Nami) has a remarkable effect on him, and vice versa.
Tumblr media
Someone once explained that Strong World encapsulates and sums up what One Piece is all about. That includes the exceptional strength of the bond between the hero (Luffy) and the heroine (Nami) of this manga.
660 notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
Không phải ai cũng có thể đứng lại đợi cậu đến khi cậu nhận ra sự quan trọng của họ. Không phải ai cũng có thể lựa chọn quên đi đau thương cái gì cũng cho qua sau khi bị cậu làm họ tổn thương. Tớ không tốt thật, nhưng tớ là duy nhất. Cậu quý trọng cũng được, không quý trọng cũng không sao, nếu một ngày nào đó cậu vứt bỏ tớ tớ sẽ không cho phép cậu tìm thấy tớ lần nữa.
Tình cảm con người cũng như hàm răng, rụng rồi sẽ không mọc trở lại, làm giả cũng chỉ là giả. Tình bạn cũng được, tình yêu cũng được, tớ một khi đi rồi nhất định không trở lại đâu.
[ Kỷ Mễ Mạn Họa Tập - Dịch: Jinie Lynk]
302 notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Text
Con nhện ở miếu Quan Âm
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?” Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?” Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi. Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?” Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!” Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.” Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày ngày nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy đây là những ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau. Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?” Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.” Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!” Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng. Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo. Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?” Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó. Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế. Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp. Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát. Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?” Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
0 notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
Never make fun of someone’s passion because that’s the thing that saves them from the world
Unknown, (via kushandwizdom)
  (via kushandwizdom)
4K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
Our society’s full of great ideas with bad intentions.
darencolbert (via wnq-writers)
930 notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
Cuộc đời phải có trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng an yên chẳng hề dễ dàng. Nhưng chính bởi không dễ dàng nên ta mới sống trọn vẹn những ngày tháng về sau.
Nhiều năm rồi, khi bắt đầu ý thức về nỗi cô đơn bằng sự trưởng thành, tôi thường cho phép lòng mình sống không háo hức mong đợi, không kỳ vọng, dần dần hoá giản đơn tất cả. Khi bản thân đã thông suốt, cuộc đời là những ngày tháng hiển nhiên của những muộn phiền chưa dứt mà nỗi buồn đã đầy ắp trên mi. Bởi trời cho nước mắt, còn khóc được là còn biết cách để vượt qua, để mà buồn đó mà cũng vui liền đó.
Mọi thứ trong cuộc đời đều là ngẫu nhiên, nhưng có những thứ không phải nghiễm nhiên mà đạt tới. Như là hạnh phúc. Hi vọng. Nhẫn nại. Bao dung. Thứ tha. Bình yên. Có những thứ như thế, số phận nào đâu đã định sẵn. Cuộc đời chỉ ngẫu nhiên cho người này tướng mạo đẹp xinh, người kia tài năng hơn người, người nọ sung túc đủ đầy, nhưng đi hết một vòng - buồn vui vẫn chạm ngõ, cô đơn vẫn tìm đến, muộn phiền vẫn chẳng buông. Đời cho ta như thế từ khi mang nặng một kiếp người.
Bầu trời trong mắt mỗi người vẫn luôn mang một màu xanh khác nhau, nỗi buồn của con người mang một màu khác nhau, nước mắt rơi xuống vì thế cũng có vị mặn khác nhau. Mặn hay nhạt, phải nếm trải mới biết. Nên có lẽ, khi người chọn nỗi buồn làm điểm tựa, cuộc đời mới đổi thay từ đấy.
Có những nỗi buồn để thấu hiểu, phải đi qua hết một đời. Nên là, hạnh phúc thì mỏng manh, giữ càng chặt càng dễ rơi, chỉ nỗi buồn vẫn luôn ở lại, dịu dàng nằm một chỗ trong góc khuất tâm hồn. Lâu lâu tỉnh giấc, làm lòng người nao nao, nhưng bởi buồn, bởi cô đơn nên người bỗng thấy thương mình mà thấu hiểu, từ bi với cuộc đời. Thế là học cách thứ tha, bao dung, cầm lên và đặt xuống cho đúng thời điểm. Tự khắc biết yêu mình, khiêm nhường với cuộc đời. Vì thế, nỗi buồn và sự cô đơn ban tặng con người khí chất trầm tĩnh, như ngọc trong bùn, tự khắc toả sáng với năm tháng. Khí chất ấy không phải do khuôn mặt, vóc dáng, cũng chẳng phải phục trang trên người, là do tôi luyện, là do từng trải qua những bi ai mà biết mình biết người.
Làm một người bình lặng, đói thì ăn, chán thì đi du lịch, cô đơn thì đọc sách, bình thản đợi chờ tình yêu, nương tựa vào nỗi buồn của mình, thật thà với cuộc đời, đó là bản năng của hạnh phúc. Là bởi vì hạnh phúc không phải để kiếm tìm, mà vốn dĩ luôn ở đó, sinh ra đã có kể từ khi biết cất tiếng khóc đầu tiên. Khóc cho mình đã là hạnh phúc. Vậy nên là, cuộc đời đó, cứ buồn đi, cô đơn đi, không chối bỏ thì bình yên khắc tự đến. Thời điểm ấy, chẳng phải xa xôi gì, chỉ cần thành thật với mình mà thôi.
Đến một độ tuổi, tự khắc bạn sẽ nhận ra, buồn hay cô đơn, chỉ là khoảnh khắc của bình yên đến muộn. Nên tôi cứ cho phép mình buồn, bởi đó là sự thật. Nhưng vì buồn mà cuộc đời tôi đã có thêm nhiều ngày hửng nắng, tự mình biết hong khô lấy nỗi buồn. Không đợi chờ, không trách móc, giản đơn mà sống, tất cả đều là sự sắp xếp của số phận.
Cứ buồn đi, vì cuộc đời cho phép, như mảnh ghép giữa nắng và mưa, mọi thứ đều là mình chọn lấy.
1K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
“Darkness cannot drive out darkness: only light can do that. Hate cannot drive out hate: only love can do that.” 
- Martin Luther King Jr. 
Source: Heart Centered Rebalancing
1 note · View note
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
I love you without knowing how, and I think that’s why it comes so easy. I don’t want to see a world without you, or experience another cold day or another beautiful sunset. I see you in everything I do.
3arakat  (via wnq-writers)
2K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
Being alone doesn’t have to mean being lonely. Be selfish. Spend time away from others and focus on yourself. Revel in yourself. Embrace your beauty. Love to learn your flaws and discover parts of yourself you never knew existed. Admire the time you spend alone. Acknowledge your worth and know who you are.
Nicole M. (via wnq-writers)
8K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
I leave memories and pieces of me in the songs I listen to. Sometimes when I come back to a specific part of a song, I smile endlessly. Like a mad lover. Like when the roses meet the dew in the wee hours of the day. Yet, sometimes my hearts aches. It tastes like dark blue ink. And it stains my tongue, my mind as if I’ve drunk too much wine.
T.W  (via wnq-writers)
2K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
by FrozenStardust
2K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
1K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
Source:  Góc của Joe
0 notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
They’re so cute <3
Source:  Hey Arnold Fanatics
67 notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
488 notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Quote
‎You have to be the kind of person who can make the best out of a Tuesday. You know those people who live for the weekends? They’re wishing their life away. You have to find something worth living for or else you’ll look back and realize you’ve wasted your life away.
Drew Marvin, English Teacher (via alunit)
403K notes · View notes
thanhhuyen95nt · 8 years
Photo
Tumblr media
western head (by n.white1)
2K notes · View notes