☾☆★¸¸.•*¨*••.¸¸☾☆★¸¸.•*¨*••.¸¸☾☆¸.•*¨*★☆☾☾☆★¸¸.•*¨*••.¸¸☾☆★¸¸.•*¨*••.¸¸
¸¸.•*¨*☾☆
¸¸.•*¨*☾☆ Người đã từng nguyện cho L:
☾☆¸¸*¨*★ Trong đêm tuyệt vời này, tôi cầu nguyện ánh trăng xanh
hãy che chở cho công chúa, ngọn gió thơm hãy thổi đi
☾☆¸¸.•*¨* những ưu phiền của tuần qua và những ngôi sao lấp lánh
dẫn đường cho công chúa đến những giấc mơ ngọt ngào.
¸¸.•*¨*☾☆ Ngủ ngoan nhé công chúa!!
☾☆¸¸.•★
¸¸.•*¨*☾☆
¸¸.•*¨ ¨*☾☆ ☆ • ❤ • ☆° * °♥ ˚¸¸.•*¨*☾☆☾☆¸¸.•★¸¸.•*¨*
¸¸.•*¨*☾☆* ☆
☾☆¸¸.•¨
☾☆¸•★ Và từ bây giờ L sẽ nguyện cho người:
Xin ánh trăng xanh hãy che chở cho người,ngọn gió thơm
☾☆¸¸. xin hãy thổi đi những ưu phiền những năm tháng qua cuộc đời
người đã trải và những ngôi sao lấp lánh xin hãy dẫn lối đưa
☾☆¸¸• đường cho người đến chốn thiên đàng được an lành
và hạnh phúc.
¸¸.•*¨*☾☆ Xin nguyện cho Người hãy an giấc!!
Lê.
(¯`:✿:´¯)•*✿*•.¸¸.•*❇ (¯`:✿:´¯)•*✿*•.¸¸.•*❇
❤*•.¸¸.•*❇❤❇*•.¸¸.•*❇❤ ❤*•.¸¸.•*❇❤❇*•.¸¸.•*❇❤
"Hôm nay muốn tỏ tình nhưng lại chẳng có Người để nghe tôi nói"
Bao nhiêu nghẹn ngào không thể nói thành lời, cảm giác như Người đã dối gian lời nói với tui. Thật ngốc khi tui lại đi giận dỗi, trách hờn một linh hồn. 10 ngày, chặn đường 10 ngày khó khăn, người nằm đó với đủ loại máy móc trên người cũng khó khăn, tui ở rất xa cách người đếm từng phút giây đếm từng ngày cảm nhận sự xa cách mỗi ngày một xa cách, đau lòng chua xót biết bao nhiêu.
Hôm nay thật kỳ lạ... thức dậy cũng với tâm trạng như vậy, tui cũng chờ, cũng đợi tin nhắn của người, cũng chờ nghe giọng người, cũng nhấp nhỏm không yên tìm người.
10 ngày ấy dài như 10 năm những ngày tháng tui đã nguyện cho người bình an, nguyện đổi của tui 10 năm hay bao nhiêu năm tuổi thọ củng được để người có thể ngồi dậy, cười, nói, có thể gọi tui L à, L ơi, L ăn cơm chưa...
11 năm qua cứ đến những tháng ngày này L vẫn vậy cảm giác rất đau xót.
Hôm nay L ốm là vì người đấy, Người thì làm sao mà biết được nữa.
Tui vẫn chờ, vẫn mong có một phút nào đó, có người đột nhiên bước tới gọi tui hai tiếng Cụ bà.
Tui biết hết, biết phải buông bỏ, phải quên đi... nhưng mà mỗi ngày tháng trôi, cảm giác cứ bám vếu, giày vò.
11 năm xa nhau, người đi thì không biết thế nào , còn người ở lại thì mãi mãi đợi chờ, não nùng.
Người đã nói đừng quên đi người, đã nói thương, đã nói nhớ, đã nói yêu rất nhiều... chẳng lẻ là nói dối, gạt tui. Dẫu cho bao năm trôi qua lòng tui sống trong mơ mơ hồ hồ, giận dỗi, đớn đau.
Đến bây giờ đưa tay đã không còn cảm nhận thấy tay người thì ủi an nào cho tui, chỉ toàn thấy chơi vơi, đau đớn và chới với.
Cứ tưởng thời gian trôi thì tất lòng cũng vơi dần nhưng mà kì lạ... càng cảm thấy lạc lỏng, càng cảm thấy thiếu vắng, nhớ nhung và vẫn càm giác không thể từ bỏ đó là đợi chờ... đợi chờ một người đã chết. Tui ghét người!!!
Ngày hôm nay L cảm thấy mình ở trên cõi đời này dường như tất cả chỉ là buồn bã và mang muộn phiền cho ai đó mà thôi. Lòng thì vẫn nhớ mãi và mong mõi một người.
Không biết nếu người ở bên L có như bây giờ rằng cứ phải cố bước qua cuộc đời bằng những bước đi mệt mỏi, rằng L có thể có được những niềm hạnh phúc giản đơn hông, có được mãi làm một cô công chúa cụ bà của người, có mãi mãi được người thương quí như đã từng.
L có cố thế nào thì trong lòng vẫn không có chổ trống cho ai khác, người ở trong lòng L ngày một sâu sắc đầy nhớ thương, đau đớn.