Tumgik
tsumekusa · 5 years
Text
Two hearts four eyes oh oh oh
What were crying in the bottom of the night oh oh oh
Black eyes which cry that can't meet
That we can not meet, oh oh oh
1 note · View note
tsumekusa · 5 years
Text
Nỗi lòng của tên tuyệt vọng
Nỗi lòng của tên tuyệt vọng
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi.  Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời.  Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.  Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại.  Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường. Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới.  Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.  Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…
Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng. Trịnh Công Sơn
82 notes · View notes
tsumekusa · 6 years
Photo
Tumblr media
Có ai nói, thời gian như ly rượu cay. Có những ngày mong say mềm lịm vùi trong chếnh choáng, có những đêm chong mắt suốt thì quá khứ/tương lai. Hiện tại như chiếc đèn nào treo cao, giữa đêm tối lờ mờ chao đảo. 
Có những đuối lòng rầu rũ đến đáng sợ, cứ đếm hoài từ một đến vô cùng… Hết một đêm, rồi tới một ngày tối.
1 note · View note
tsumekusa · 6 years
Photo
Tumblr media
Always
0 notes
tsumekusa · 6 years
Text
Hoài phố
Vừa rồi hay tin "Quảng Nam lần đầu vô địch V-League", tim hụt nhõn một nhịp.
Cười. Chắc phải quá nửa năm rồi. Một trưa bâng quơ trễ nải. Táy máy mượn điện thoại cậu ấy lướt web lung tung thì một trong mấy trang thường xuyên truy cập là /www.vnleague.com/ trồi lên. Rảnh rỗi ghé mắt qua góc trang bao giờ cũng có một bảng xếp hạng các đội bóng trong mùa giải. Đó hình như đương giữa một mùa hè. Tôi mới kêu "Nè, giờ tới ngày chốt, đội nào xếp thứ 3 thì mình đi chỗ đó chơi nha". Haha, tôi vẫn còn nhớ cậu ấy đoan chắc nịch như đinh rằng thì chắc sẽ là Quảng Nam, có Hội An tôi mê mải; hoặc không là Quảng Ninh, đi chơi biển cũng được nè. Và, kết quả là: Khánh Hoà. Và, mùa hè ấy cả hai cũng chẳng đi đâu, cùng nhau.
Vì biết trong tim tôi mang một Hội An luôn luôn có sức mạnh xoa dịu, tái nạp năng lượng khôn tả; cậu ấy cũng nhiều lần từng nói: "Sau ca mổ này/ Sau mùa giải này/ sau đợt lễ này... sau khi mọi người luân phiên nhau nghỉ xong rồi tới lượt tui... mình-cùng-đi-Hội-An-nhé". Và, sau ca mổ đó/ mùa giải nọ/ đợt lễ kia/... cả khi cả thế gian này có lẽ thay nhau hội hè biết bao bận, cả hai cũng chẳng đi đến đó, cùng nhau, Hội An.
Tự nhiên nó thành một vết khuyết trong lòng tôi sao đó. Để mỗi khi tình cờ cậu ấy có nhắc đến bất giác giãy nảy lên cáu kỉnh như bị chạm vào vết xước hẵng hở da non.
Nghe tin này, không rõ cậu ấy có còn nhớ, như tôi.
Tumblr media
.
Tự mình cất giữ bao góc phố, bờ sông và mảnh trời nhỏ nhặt trong những sớm nắng và chiều tà một mình rong ruổi "mảnh sân" bé nhỏ ấy. Những điều tôi mong dành chia sẻ cùng người mình thương. Giữa bộn bề đời sống và guồng quay không ngừng nghỉ này, dứt được mình qua một ngày lãng đãng lang bang với tâm hồn treo ngược nẻo mây như tôi, quả là khó khó thay. Nghĩ vậy rồi tự nhủ với mình: những lạc lòng đừng quay trở lại. Hãy tới với một trái tim nguyên lành những ngây ngô và mê mải vậy thôi nhé.
0 notes
tsumekusa · 6 years
Text
狼男
Những ngày đầu của tuổi 27 không như m��.
Trong diễn biến bất đồng giữa lòng mình, tôi có lẽ luôn bị ám thị về những giá trị bản thân cho là cốt yếu trong bước đường mình. Từ công việc, đến gia đình, tình yêu.
.
Lần đầu tiên tôi đặt cậu ấy trong một đề mục rõ ràng, sự đề cập dù ẩn danh, bản thân vẫn cảm tưởng như đang gọi tên lên một tiếng thật lớn. Rất rất chua xót. Bởi chính bản thân yêu cầu một sự buông bỏ cứng rắn, đường hoàng kêu gọi sự hiệp lực cả hai bên; với lý lẽ mang đến sự tốt đẹp bốn bề. Vâng, chính tôi.
Hà Nội lập đông, trong những bóng người thưa thớt đi sớm về hôm ngoài kia, lẽ sẽ có cả cậu ấy. Không còn nhớ nổi chính xác lần cuối đi cạnh nhau là khi nào nữa. Tôi lần mò tìm lại một clip xa xưa, chợt nhận ra sợi dây kết nối mong manh mà bền bỉ. 6 năm trước xem nó, tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác đứng tim khi ấy. Bởi ngay giờ đây còn thấy lại. Nhưng giờ, vừa khóc lại vừa cười, những giọt nước mắt thành thật hơn tôi. Tôi cười chính bản thân mình, cả lúc trước hay giờ đây nữa. Và cười vì nét thơ ngây say lòng ấy.
Ai cũng có những phút yếu lòng, nhỉ. Đến chính tôi cũng nhiều bận bất ngờ về bản thân nữa. Rồi mai có thể sẽ lại nguội lạnh hết tâm tư này theo gió đông thôi. Nhưng cho một phút thành thật đã lỡ, tôi-nhớ-cậu, nỗi nhớ đến trước cả khi gặp lại trong dáng hình 6 năm ngày xưa ấy.
0 notes
tsumekusa · 6 years
Link
Hà Nội 2017, những ngày chớm đông.
0 notes
tsumekusa · 6 years
Text
An
Hôm nay t lần giở lại cuốn sách mình từng bỏ qua một bên. Như trong một đoạn trích "chờ lúc thích hợp gặp lại". Rất tự nhiên và rõ ràng, nó cho t thêm một trải nghiệm sâu sắc về chữ "duyên" và chữ "thích hợp" ấy. Trong một cuộc gặp gỡ khác.
Những tín hiệu đồng điệu có lẽ được truyền trong một trường lực riêng, giữa những thực thể tương hợp, để sự nắm bắt đến rất nhanh. À, hoặc không. Đôi khi nó ẩn chứa dưới lớp lang bụi phủ hoặc tường thành, khiên giáo được dựng lên. Để trong những trường hợp đó, khi cuộc gặp gỡ diễn ra, sẽ là một niềm hân hoan âm ỉ, một nỗi cảm động đến rúng động.

T nhìn lại dòng đề tựa thân thương mang cái nắng tháng Ba của miền nhiệt đới- cái nắng hẳn đã khô queo qua hai mùa. Lời thân thương, "thương tặng" không chỉ là con chữ từ tác giả hai đứa từng hâm dại một thời "lồng lộn" tính đóng sổ sao tay, là "cả những hân hoan ngày gặp lại nhau". Không phân định rành rõ nổi là ký ức hay một xác tín cho tương lai vô định nữa. Bởi lẽ đều là đúng cả. Và nội hàm mấy câu chữ ấy, đúng cho ngay chính thời khắc này nữa.

"Người ta trích dẫn người khác là để biểu đạt bản thân tốt hơn." Đó là một trong những thành quả vô hình của việc đọc sách, chuyện trò/ giao lưu với thế giới, t cho là vậy. Chúng ta tìm thấy chính mình, trong một lối diễn đạt rõ ràng hơn. Như những giọt nước mắt vô thức rơi sau từng lớp vỏ hành tây được bóc tách. Thứ mà chúng ta tâm đắc, thứ làm ta rung động, thứ mình yêu thích... ít nhiều phản ánh một điều tương đồng của bản thân. Cũng có thể là mong muốn, là khát vọng...

Trong nhiều hoạt cảnh nhỏ, những ý niệm tương đồng lý giải lại ngọn nguồn mà ta còn mơ hồ, hoặc mở ra một "ví dụ" về đường hướng sau tiếp. Đôi khi khiến ta "à" lên một tiếng nhẹ bẫng trong đầu, đôi khi trân trối hốc hoác giữa thời điểm quá vãng, đôi khi đặt thêm một cố gắng "hẳn sẽ có một cách nào"...
.
T thấy một khoảnh trong tâm trí mình, giống như một khoảnh sân. Thứ mà dẫu đặt trước, đặt sau hay giữa các gian nhà, người ta đều dè dặt ngó vào. Thứ chúng ta vẫn luôn cho là "một khoảng trời riêng". Có khi nào vì lỡ cho nhau sự vô nhiên dung dưỡng ấy, người cách xa người?

Bởi chẳng có cách nào mở lời "mời ghé chơi", cái chõng giữa sân chỏng chơ một mình ngắm sao trời. Đôi khi chẳng thể phân định nổi, bao la hay chật hẹp "một khoảnh sân" ấy. Có khi nào nó quá lớn hay là quá riêng tư, hoặc vô nghĩa lý để cùng san sẻ?

Như bao nhân vật trong văn chương hay điện ảnh, và cả mỗi chúng ta, cái khoảnh sân ấy, dù cho vô thức hay hữu ý khắc nghiệt trân trọng phong giữ, sau cái vẻ bất cần, không hy vọng họ vẫn luôn nở một niềm hân hoan giữa bản ngã được san sẻ.

Đôi khi t nghĩ vậy, có lẽ mình lại quên, ý nghĩa của mọi điều không nằm trong nội tại bản thân nó, không nằm trong nguyên do hay mục đích nữa, mà là ở thời gian chúng ta giành để. Như bông hoa của Hoàng tử bé. Như khoảnh sân sao trời của t. Như người chia sẻ nào xa ngái.
19.11
0 notes
tsumekusa · 7 years
Text
"And if you call me at 4 am, too sad to even say hello, I will listen to your silence until you fall asleep."
0 notes
tsumekusa · 7 years
Photo
Tumblr media
T có lẽ sẽ còn nhớ dài lâu, chiếc ghế trống bên cạnh mình, khoảng trời- bóng hoa- vạt gió ào ạt thổi vào lòng mình hốc hoác, những mủi lòng, những giọt nước mắt đã rơi.
0 notes
tsumekusa · 7 years
Photo
Tumblr media
0 notes
tsumekusa · 7 years
Text
em.
khi em ở gần anh ngày tự đẹp đất trời tự hẹp mây tự khép nép mùi tự quen
gió mùa tự hen lời tự mon men đường tự hèn lòng tự nhỏ nhen
bão tự cài then nắng tự buông rèm trái thơm lỏn lẻn môi tự nhoẻn
tình len.
456 notes · View notes
tsumekusa · 7 years
Quote
một ấm trà nóng như tay một tay ấm nóng như ngày hôm qua.
05.02.2017 (via nhuoclac)
129 notes · View notes
tsumekusa · 7 years
Photo
Tumblr media
Bố hỏi tôi rằng: “Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?” Tôi đã dõng dạc trả lời: “Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.” Bố tôi hỏi tiếp: “Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn là bố?” Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng: “Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi sinh con ra đời.” Bố tôi khóc.
NHỮNG THÁNG NĂM RỰC RỠ |AE-RAN KIM
537 notes · View notes
tsumekusa · 7 years
Quote
The next time I tell someone about you; I’m changing the ending. I didn’t hear the door slam and you never spat your goodbye like blood out of your throat. You never broke that plate and I didn’t continue to step on its pieces months after you left. You missed that plane and I picked you from the airport. We drove back home and the bed never got cold. I didn’t write poems about losing you for two years after. I wrote poems about your eyes and what it felt like to wake up to them. I wrote poems about your coffee and your breakfast and your wine and your dinner. I wrote poems about how this love was so large it broke through the walls, tore down all the wallpaper, scathed the brick. The next time I tell someone about you, I’m telling them my version of us; the one where you’d stayed.
Reena B.| The one where I never have to write this poem. (via rbcages)
3K notes · View notes
tsumekusa · 7 years
Quote
Một hôm, dịu dàng, người hỏi: Mình sẽ nhớ gì về nhau của những tháng năm này? Ta nghĩ mãi, rồi mỉm cười, nói khẽ: Đó là lúc yếu lòng Được ai đó nắm tay…
Trần Việt Anh
0 notes
tsumekusa · 7 years
Photo
Tumblr media
0 notes