Tumgik
#người chơi không xác định
tt128bet · 2 years
Text
de-hom-nay-do-con-gi-cach-soi-cau-lo-de-chuan-den-99
Tumblr media
0 notes
mig8link-com · 2 years
Text
keo-rung-la-gi-kinh-nghiem-choi-keo-rung-luon-thang
Tumblr media
0 notes
linkae888org · 2 years
Text
soi-cau-giai-ma-mang-den-giai-phap-soi-cau-lo-de-hieu-qua
Tumblr media
0 notes
betvisioninfo · 2 years
Text
keo-chau-au-la-gi-cach-doc-keo-chau-au-chia-se-tu-chuyen-gia
Tumblr media
0 notes
baosam1399 · 9 months
Text
"Thân xác con người lớn lên dần dần theo thời gian nhưng suy nghĩ thì không phải như vậy. Suy nghĩ một lúc nào đó sẽ được khai sáng bằng lời nói hữu ý hoặc vô tình. Thậm chí chỉ là một cảnh tượng liếc mắt" - Sầm Từ /Cách Một Cánh Cửa.
Tumblr media
하노이, 토요일 (7월29일)
Em có tin có thế giới song song không? Hồi còn nhỏ, chúng ta luôn hy vọng mình sẽ trở thành những người vĩ đại, nhỉ?
Ví dụ như trở thành bác sĩ, trở thành giáo viên, trở thành tiếp viên, trở thành anh hùng đi giải cứu trải đất... chúng ta mê mẩn những bộ phim hoạt hình siêu nhiên, hiếu kì với tất cả mọi thứ,... nhưng khi ta lớn lên, phải nếm trải những trái đắng của xã hội thì mới hiểu chúng ta mong muốn được làm người bình thường biết bao nhiêu... Chúng ta thu lại những hiếu kì, những vui vẻ, những khổ nạn. Chị luôn nghĩ, khi con người phải trải qua quá nhiều sự mài dũa của cuộc sống, họ sẽ trở nên như thế nào... chán ghét, yêu thích, buông bỏ hay vẫn lựa chọn nghị lực sống tiếp.....
Những người lựa chọn từ bỏ cuộc sống này, liệu ở một thế giới khác, họ có sống tốt không? Có được làm chuyện mà bản thân thích không? Có được sống một cuộc sống mà họ mong muốn không?
Những người lựa chọn kiên cường đối mặt với sự tàn khốc của cuộc sống có đạt được thứ mà họ mong ước không? Cuộc sống liệu có mỉm cười với họ không?
Những người đánh mất đi những thứ "ban đầu" của bản thân (sơ tâm, lòng nhân hậu, sự lương thiện, sự trong sáng), một ngày nào đó khi ngoảnh đầu nhìn lại, liệu họ có cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm, liệu có cảm thấy áy náy với những người đã luôn sát cánh bên họ từ đầu hay không, liệu có một khắc nào đó, vì những quyết định đã từng của bản thân mà xấu hổ không?. Câu hỏi này khó trả lời thật sự, vì chị không biết phải bắt đầu từ đâu!
Chị hy vọng một bản thân chị ở một thế giới song song nào đó trên Thế Giới, đang được sống một cuộc sống vui vẻ hơn, hòa đồng hơn, có dũng khí hơn, yêu thương bản thân và những người bên cạnh hơn. Có nhuệ khí nói ra những sự yêu ghét giận hờn. Những sự không thỏa đáng và lên án những quyết định chưa thực sự sáng suốt của "người ấy" suốt những năm tháng qua.
Mấy hôm trước chị về NH8 chơi, mọi người vẫn như cũ nhỉ! Chị luôn cảm nhận được NH8 mang lại cho người khác một sức sống rất mãnh liệt, họ rưới những làn sóng thanh xuân nhiệt huyết tới mọi ngóc ngách trong chị, mãnh liệt tới mức khi chị quay lại NH4 cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác ấy, mọi người vẫn như vậy, chỉ có câu chuyện về từng người là thay đổi thôi. Ừhm, khi chị biết được một sự thật thật ra không hẳn đã là sự thật hoặc nói cách khác, nó đã không còn là sự thật nữa, cảm giác của chị là.. chẳng có cảm giác gì cả! Hoặc giả thật ra từ rất lâu trước đó, trong chị đã có gì đó cảm nhận được "điều mờ ám" ấy, chỉ là chị của lúc ấy dù có quan tâm cũng làm như không thấy, mà chị của hiện tại cũng không thực sự quan tâm tới vậy. Chị nói với AE rằng nhiều khi vì chị luôn mặc định rằng "người ấy" là người tốt đẹp nhất trong tim, vì khi họ đối xử với chị quá tốt đẹp nên chị không lờ được những điều đó đi.
Chị từng nói rằng thật ra dù mọi chuyện có ra sao chị vẫn sẽ luôn lựa chọn cứ đứng về phía họ như vậy. Dù người khác có nói gì đi nữa, chị vẫn là chị, chị vẫn là người đã từng nhận được những niềm yêu thương vô bờ bến ấy, những lần chị giận dỗi, những lần chị gục ngã, những lần chị cần động viên an ủi, họ đã không ngần ngại mà dang tay về phía chị. Nhưng.. thực ra, hình như càng là những người thân cận, mới càng khó có thể quên đi những chuyện đã xảy ra với đối phương..
Từ khi biết được tin tức tới giờ chị chỉ nhắn đúng một tin nhắn cho người, báo với người rằng mọi chuyện thực ra vẫn ổn. Hy vọng dù ở nơi đâu người vẫn sẽ hạnh phúc và vui vẻ. Dòng nước thuận nguồn này rồi sẽ đẩy mọi người về đâu con không biết. Nhưng người hãy cứ yên tâm, vì có một con cá ngốc nghếch là con đây vẫn đang bạt mạng bơi ngược lại phía khởi đầu của câu chuyện để nhắc nhở mọi người nhớ rằng, dù có ra sao, con vẫn sẽ ở bên mọi người thôi.
133 notes · View notes
nhanam · 2 months
Text
Trong một thế giới không tương lai...
❝Trong một thế giới không tương lai thì mỗi lần chia tay một người bạn là một lần chết, mỗi nụ cười là nụ cười cuối cùng. Trong một thế giới không tương lai thì bên kia của hiện tại là hư vô và con người bám lấy hiện tại như bám vào một mỏm đá.
Tumblr media
Trong một thế giới không tương lai ta cũng không thể biết ai sẽ trúng thưởng giveaway lần này!
Đầu tuần hứng khởi, xin được mở cuộc ghi là giveaway đọc là lì xì đầu năm tới những người dùng tumblr hẳn đang ngỡ admin này đã xù.
Món lì xì này tuy nhỏ mà lại chỉ có một, không những vậy còn đính kèm phụ kiện bí mật chỉ người may mắn nhận được mới biết hihi
Lì xì công khai: 1 cuốn Những giấc mơ của Einstein (Alan Lightman – Lê Chu Cầu dịch)
Cuốn này mới được Nhã Nam tái bản, bìa sci-fi hiện đại tràn đầy cầu kỳ, nhưng bản tớ tặng là bản bìa cũ, vintage đơn sơ mà mộc mạc - tớ may mắn tìm mua được ở một tiệm sách cũ, mối duyên này giờ mong được chuyển tiếp tới một bạn may mắn khác. Năm mới ta cùng tôn vinh cách những cuốn sách tìm đến với mình ngẫu nhiên và tùy duyên như vậy nhé.
Giới thiệu một chút về Những giấc mơ của Einstein. Đây không phải một tiểu luận khoa học về thời gian, lại càng chẳng phải tiểu sử Einstein, mà là một tiểu thuyết theo đúng nghĩa của từ này. Nhân vật chính của nó, bởi vậy, cũng không phải Einstein (bản thân Einstein chỉ là một hình bóng xa xôi làm nền). Những giấc mơ về thời gian của Einstein, hay chính xác hơn, thời gian mới là nhân vật chính ở đây.
Bằng trí tưởng tượng phong phú, Alan Lightman đã tạo ra những thời huống hết sức lý thú và bất ngờ, cuốn người đọc vào vòng xoáy của thời gian muôn hình vạn trạng. Nếu thời gian không trôi theo đường thẳng, mà lại theo một đường tròn, nghĩa là mọi sự kiện đã trôi qua sẽ được lặp lại… Nếu thời gian có điểm tận cùng, thì người ta sẽ ứng xử ra sao khi đến gần cái thời điểm định mệnh ấy? Còn nếu con người là bất tử…
Còn dịp nào thích hợp hơn đầu xuân năm mới này để nghiền ngẫm, trăn trở và đau đáu về thời gian cũng như sự bất khả năm bắt nó?
Tumblr media
(1 phút quảng cáo cho nhà không tài trợ: Cuốn này thực sự thú vị, nhiệt liệt giới thiệu tới các bạn!)
Lì xì bí mật: 1 món quà bổ trợ cho công cuộc đọc sách
Luật chơi đơn giản thui: các bạn hãy tương tác với bài viết này và reply 1 con số may mắn <1000, sau một tuần tớ sẽ quay thưởng ngẫu nhiên.
Chúc các bạn may mắn, không chỉ trong màn giveaway hẻo quà này mà trong mọi màn mà cuộc đời sẽ vén lên cho bạn trong năm nay!
❝Ở cái quán nhỏ bày ngoài đường sáu cái bàn và những chậu hoa dã yên có một chàng trai ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt. Anh bình thản nhìn đường phố, thấy hai người đàn bà mặc áo thun cười nói, thấy người đàn bà đứng tuổi bên thành giếng, thấy hai người bạn không ngừng chia tay nhau. Trong lúc ấy một đám mây đen kéo qua thành phố. Nhưng chàng trai vẫn ngồi ở bàn. Anh chỉ có thể hình dung được hiện tại, mà hiện tại trong khoảnh khắc này là bầu trời âm u nhưng không mưa. Trong lúc ăn bánh uống cà phê, anh lấy làm ngạc nhiên rằng kết thúc của thế giới lại tối đen đến thế.
❝Rồi mưa. Chàng trai đi vào trong quán, cởi áo khoác ướt và ngạc nhiên rằng thế giới kết thúc trong mưa.
❝Anh nói chuyện với đầu bếp về món ăn, nhưng anh không chờ mưa tạnh vì anh không chờ gì cả. Trong một thế giới không tương lai thì mỗi khoảnh khắc đều là chung cục của thế giới. Sau hai mươi phút, mây đen kéo đi, tạnh mưa, trời lại sáng. Chàng trai trở lại bàn và ngạc nhiên thấy rằng thế giới kết thúc trong ánh nắng.
Tumblr media
51 notes · View notes
iambep · 1 year
Text
Tumblr media
Năm 2022 tôi đọc nhiều nhưng dang dở nhiều, chẳng sao cả tôi nghĩ, chỉ là một quyền của người đọc. Vẫn giữ được thói quen đọc từ 11h - 1h sáng, nhưng tôi luôn luân chuyển giữa những cuốn sách, kiểu gặp bạn cũ, mỗi người một tý. Có cả bạn mới nhưng cũng không đáng kể. Ở nhà mới, tôi có không gian hơn, có quyền bật một list nhạc chạy liu diu đủ nghe mà không ai bị phiền cả. List năm nay có gì mới, không có gì nhiều, vẫn các tác giả cũ nhưng có những quyển đã làm tôi khoái trá đến tận bây giờ. ......
Phía tây không có gì lạ.
Một cuộc diễu binh trong thế chiến thứ nhất, nhân cái dịp Netflix ra bản điện ảnh, nhưng nó có diễn tả được tâm lý như trong sách không, một lần nữa tôi lại đồ rằng không. Cái hay của Remarque là không sụt sùi thương cảm, trực diện, tường tận, đôi khi là sự trống rỗng của những quan sát: cẳng tay cẳng chân ở trên cây, đồng đội dọn xác, mấy cái hành động hàng ngày. Nhưng nó ám ảnh. Giết người có sướng không? Tôi cho là không sướng, cho dù đó là kẻ thù của mình. Quá trẻ để ra trận, để chết và để đối mặt với nhưng bi thương của cuộc đời. Một lần nữa, tôi đọc lại Remarque, người anh hùng văn chương của tôi và vẫn còn thòm thèm cảm giác ấy cho tới tận khi viết những dòng này.
Chân dung của Dorian Gray
Đẹp trai thì luôn có lợi thế, trẻ mãi cũng sướng, nhưng bất tử thì thành ra lời nguyền. Cuốn sách này làm cho tôi phê bởi chất văn chương của nó, dùng từ nào cho đúng, phải là lộng lẫy, phải là bay bổng. Sự băng hoại và tha hóa, tuổi trẻ và cuồng vọng. Đọc nó thấy sướng, mà chắc là chỉ cần có vậy. Tôi nghĩ, ừm, với cái đầu nhỏ bé này của mình, năm nay đọc được nó cũng là rất thống khoái rồi.
Người ăn chay
Han Kang sẽ luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong các tác gia Châu Á của tôi sau cuốn sách này. 3 tuyến truyện, về sự lạc lối, về cái khác người, cách người ta theo đuổi "cá nhân" "nghệ thuật" âm thầm và lặng lẽ trong một vỏ bọc của "gia đình". Và liệu rằng chúng ta có nên tin vào những cái mái nhà êm ấm bên ngoài ta vẫn tưởng là vậy hay không. Và rồi đời là một lựa chọn, bạn chọn sai, bạn sẽ sa chân vào một cái mạng nhện và không có lối thoát. Uhm, nhưng sai và đúng, ở một cái tuổi, nó luôn chỉ là tương đối, bạn nghĩ bạn kiểm soát được nó ư. Có khi định mệnh chờ ta ở đó khá lâu rồi.
Nhạc đời may rủi.
Paul Auster, bạn tôi, làm tôi tê tái vì cuốn sách này. So nó với Moon Palace, giờ thì tôi thích nó hơn. Trước đó tôi nghĩ Moon Palace thì đỉnh mẹ nó cao rồi. Cơ mà không, có lẽ ngọn núi này Paul Auster sẽ không bao giờ vượt qua được nữa. Đi xây tường sau khi bị gán nợ cờ bạc. Tưởng là giàu nhưng cuối cùng lại nghèo. Từ một trò chơi may rủi (đương nhiên có xác xuất thắng thua) nhưng lại đưa nhau đến một bài học mở mắt. Cuốn sách này bạn tôi ơi, nếu như bạn đọc nó, tôi tin chắc rằng bạn sẽ mê nó như tôi. Đây chính là best book of 2022.
Sống Mòn
Nhân dịp nhà Z mở cuộc bình chọn tác phẩm Việt Nam, tôi chọn đọc nó. Thật ra về văn học Việt Nam tôi là dạng khờ khạo, thiếu hiểu biết, nhưng tôi cũng kệ. Sở thích của tôi là đọc văn học nước ngoài, chứ văn học Việt Nam làm tôi ngao ngán. Nhưng mà không bạn ơi, có mấy cái định kiến bạn luôn bị đập tan tành khi tình cờ vào một ngày đẹp giời bạn sờ vào nó. À, nó nhắc tôi đến lòng dũng cảm để đập bỏ mấy xuẩn ngốc này của mình. Cuốn sách này làm tôi buồn, làm tôi ngáo đét mất mấy hôm. Kiểu như bị người yêu bỏ. Tôi phát hiện ra mình khâm phục cụ thế nào, thế rồi tôi phát hiện ra mình có full bộ của cụ. Những thứ tủn mủn vụt vặt đau đớn đến thế, nghèo đói nó có sức mạnh tàn nhẫn đến thế. Chúng ta cứ như loài vật cả khi nghĩ đến cái ăn. Tàn ác, sấm sét. Lần đọc lại thứ 2 này, tôi mở mắt.
Tội ác và hình phạt.
Một định kiến nữa của tôi là ghét văn học Nga. Tôi không biết, tự nhiên nó sinh ra. Thế quái nào tôi đọc Turgenev xong đâm ra tự ngồi cắn rứt lương tâm, và bao nhiêu bí thuật trùm lấy cụ Dostoyevsky, nào là khó đọc, ngồn ngộn, dày quá. Kindle đã giải quyết mọi vấn đề về thể xác cho tôi, từ độ dày, đèn tự sáng, vuốt siêu mượt. Và tôi chìm đắm vào cụ. Con mẹ nó, thật thề tôi đọc cuốn này song song với Anh em nhà Karamazov, rồi có lúc đọc hồi ký viết dưới hầm. Mỗi cuốn đều làm tôi phải bật dậy, hút điếu thuốc, đi lại, và hỏi cái con người quái lạ này, lúc đi đày biệt xứ ở Siberi có ăn nhầm cây cỏ gì không mà có thể viết cuốn sách như thế, có thể mô tả nội tâm sâu đến vậy. Thôi để trả lời tôi lên mạng đặt thêm mấy cuốn nữa về để chiêm nghiệm thêm. Tôi đã tìm ra một trò chơi nữa của riêng mình. Cảm ơn Kindle vì cho tôi khoái cảm này.
Émile hay là về giáo dục
Anh em theo dõi tôi, cũng biết n��m nay cuốn này là best non fiction mà tôi đọc. Tôi hy vọng anh em bạn bè của mình, những người có con và chưa có con đều có thể đọc nó và có thêm những góc nhìn "kinh điển" về dạy dỗ con trẻ. Rất buồn cười là tôi đã rơm rớm một lần khi đọc nó, điều tôi không có khi đọc mấy cuốn ở trên. Một cuốn sách đầy sức nặng, khai sáng bạn tôi ơi. Cái đầu mụ mị của tôi đã có một tia sét xé ra ở một số chap. Cuốn này cũng cảm ơn Kindle đã tài trợ luôn. Tôi đọc nó, vỗ đùi, lên mạng check Rousseau xem ông ăn cái gì, có gì hay ho không, và tôi gặp khá nhiều thứ hay ho khi đọc "Lên tàu cùng Socrates" mà trong đó có một chương về ông bạn tôi. Có một cuốn muốn trồi lên để sánh bước đó là Discourse của Epictetus, nhưng mà tôi nghĩ, vụ này để sau. Nó hợp vào một dịp khác. .....
Còn rất nhiều thứ thúng mủng tùng xèng tôi đọc trong năm nay, phần lớn trôi tuột. Tôi đọc lại cả Bích Huyết Kiếm, Liên Thành Quyết, rồi Vô Kị Ca Ca, Núi Thần, Atlas vươn mình, Lịch Sử... toàn bộ Kawabata, Mishima Yukio. Tôi đọc mấy quyển trộm mộ, móc túi, mấy cuốn non fiction toàn rao giảng cái gì tôi quên rồi, đọc từ ngôn tình đến manga, manga năm nay tôi đọc nhiều đến nỗi mà tôi quyết không mua thêm để sưu tầm nữa. Sách mới, sách được tặng vẫn chất núi ở nhà, năm nay sẽ lại là một năm bạo liệt nhưng mà tôi sẽ mua ít đi, chắc chắn thế rồi.
Tôi không muốn nói gì về văn hóa đọc, hay tầm quan trọng của việc đọc. Chỉ là với cá nhân, nó luôn cho cái đầu bé nhỏ của tôi những thứ mới mà đời tôi chưa được trải qua bao giờ. Đi ngắm nhìn nghe kể lại là một kiểu khác. Tưởng tượng và "đối thoại" với tác giả lại là một trò chơi khác. Ở đó, tôi hồn nhiên, ít muộn phiền (đôi khi có đấy) và khám phá ra bản thân còn rất nhiều thứ phải làm. Đọc, rất là cô độc, nhưng đó là cái cô độc đáng tiền. Bạn chỉ nhận ra nó đáng tiền khi một ngày nào đó ngồi vẩn vơ, bạn nghĩ lại ủa, cái này, cảm giác này, trong đoạn nào ấy nhỉ, ông ấy, bà ấy đã viết rồi. Trời ơi. Mẹ ơi. Ở giữa phố, muốn hét lên một phát. Nhưng tôi lại im. Đọc nhiều, lại bớt nói nhiều, lạ thật.
Tranh của Vincent van Gogh 1888 - The Novel Reader.
From BeP
233 notes · View notes
decemberwind · 10 months
Text
Tumblr media
HỘI CHỨNG TRẦM CẢM CƯỜI : Nụ Cười Ẩn Giấu Nhiều Bất Ổn
☺️ Hội chứng trầm cảm cười là gì?
Hội chứng trầm cảm cười còn có tên tiếng anh là Smiling Depression. Thuật ngữ này được sử dụng để nói về tình trạng trầm cảm nhưng người bệnh lại cố gắng tìm cách che giấu cảm xúc thật của bản thân. Thay vào đó họ luôn tỏ ra vui vẻ, yêu đời, lạc quan trong mọi tình huống. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, hội chứng này sẽ phổ biến đối với những người mắc chứng rối loạn trầm cảm kéo dài.
Nếu chỉ nhìn nhận và đánh giá qua hành động, cử chỉ, biểu cảm của người bệnh thì hầu như không thể phát hiện được những điểm khác biệt đối với người bình thường. Điều này cũng gây cản trở rất nhiều cho quá trình nhận biết và điều trị bệnh. Khi người bệnh luôn muốn che giấu cảm xúc của chính mình khiến cho bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.
Đối với những người trầm cảm thông thường, biểu hiện đặc trưng đó chính là khí sắc trầm buồn, chán nản, ủ rũ, cơ thể mệt mỏi, thiếu sức sống kéo dài, bệnh nhân sẽ mất dần hứng thú đối với những hoạt động xung quanh, không muốn trò chuyện hay tiếp xúc với bất kì ai. Việc che giấu những cảm xúc này bằng hạnh phúc và mãn nguyện sẽ khiến cho những người xung quanh khó nắm bắt được cảm xúc, suy nghĩ thật của người bệnh.
Cũng chính vì thế mà trầm cảm cười được đánh giá là một bệnh tâm lý nặng và nguy hiểm hơn so với các dạng trầm cảm thông thường khác. Nếu không thể phát hiện và tiến hành thăm khám, điều trị kịp thời sẽ khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái tuyệt vọng tột độ, dần phát sinh các ý nghĩ tự s/át. Chứng trầm cảm cười còn khiến người bệnh trở thành gánh nặng của cả gia đình và xã hội.
☺️ Dấu hiệu nhận biết hội chứng trầm cảm cười
Nếu quan sát tổng thể bên ngoài thì những người mắc chứng trầm cảm cười không có bất kì biểu hiện khác lạ nào. Ngược lại, nụ cười, sự vui vẻ, hạnh phúc trên khuôn mặt còn khiến cho những người xung quanh lầm tưởng rằng họ có khả năng kiểm soát cảm xúc và cuộc sống rất tốt.
Tuy nhiên, trong thực tế những người này lại phải nhiều tổn thương và nỗi đau trong tâm lý, nội tâm lúc nào cũng xung đột mạnh mẽ. Những đau khổ, giằng xé tâm can chỉ biểu hiện rõ khi “chỉ mình ta với ta” mà không cho bất kỳ ai khác thấy.
🔹 Những biểu hiện bên ngoài của người mắc hội chứng trầm cảm cười như:
▪ Tinh thần luôn lạc quan, vui vẻ, thể hiện rằng cuộc sống luôn hạnh phúc và ổn định.
▪ Luôn hứng thú, năng động và nhiệt huyết đối với công việc, học tập.
🔹 Tuy nhiên, nếu chú ý quan sát kỹ lưỡng, bạn cũng có thể nhận thấy những biểu hiện cảnh báo ở người bị trầm cảm cười, cụ thể như:
▪ Rối loạn giấc ngủ, mất ngủ, ngủ không ngon giấc hoặc ngủ quá nhiều.
▪ Dễ mất tập trung, đầu óc trống rỗng, không có ý kiến khi tham gia các cuộc họp, thảo luận.
▪ Thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, thiếu hụt năng lượng hoặc kiệt sức vào cuối ngày nhưng không xác định được nguyên nhân.
▪ Khẩu vị bị thay đổi bất thường, cân nặng cũng tăng hoặc giảm nhanh chóng.
▪ Cảm giác bị ép buộc vào những buổi sáng thức dậy hoặc bắt đầu tham gia vào các hoạt động như học tập, vui chơi,…
▪ Một số trường hợp người bệnh không thể kiểm soát được hoàn toàn cảm xúc của mình, đôi lúc họ cũng sẽ cáu gắt, giận dữ, kích động,…
Các triệu chứng của người bệnh trầm cảm cười rất khó nhận biết, chỉ có bản thân bệnh nhân mới hiểu được những sự bất thường này. Tuy nhiên, nếu có thể chú ý quan tâm đến cảm xúc và hành vi của bệnh nhân, mọi người xung quanh cũng có thể phát hiện ra những dấu hiệu đặc biệt.
Do người bệnh phải cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình nên nguy cơ tự s/át sẽ cao hơn so với bình thường. Vì thế, khi phát hiện ra bệnh, bệnh nhân nên chủ động hơn trong việc thăm khám và điều trị bệnh để tránh được những hậu quả khó lường.
☺️ Nguyên nhân gây ra hội chứng trầm cảm cười
Hội chứng trầm cảm cười và các dạng rối loạn cảm xúc khác có thể khởi phát bởi rất nhiều nguyên nhân. Tuy nhiên các nhà khoa học vẫn chưa thể tìm ra được nguồn gốc cụ thể của chứng bệnh này. Dựa vào thống kê của Tổ chức Y tế thế giới (WHO) thì tỉ lệ mắc trầm cảm cười nói riêng và trầm cảm nói chung đang có xu hướng gia tăng mạnh mẽ.
Tuy vẫn chưa xác định được nguyên nhân cụ thể gây ra hội chứng này nhưng các nhà khoa học cũng đã chỉ ra một số yếu tố nguy cơ có liên quan như:
▪ Sang chấn tâm lý: Đây là tình trạng xúc động mạnh mẽ khi con người phải đối mặt với các sự kiện vượt quá mức giới hạn như ly hôn, mâu thuẫn trong gia đình, mất mát người thân, mất việc, phá sản, bị bệnh nan y như nhiễm HIV, ung thư,… Người bệnh trầm cảm cười sẽ có xu hướng biểu cảm tích cực, vui vẻ để tránh sự dò xét của những người xung quanh.
▪ Kỳ vọng quá nhiều từ người thân: Những sự kỳ vọng quá lớn có thể trở thành áp lực cho một người. Họ luôn phải tỏ ra vui vẻ, lạc quan, hưng phấn trong mọi hoàn cảnh, dù có gặp phải những điều tiêu cực.
▪ Ảnh hưởng từ nền văn hóa: Hiện nay, ở một số quốc gia, các căn bệnh về rối loạn tâm thần, rối loạn cảm xúc vẫn chưa nhận được nhiều sự quan tâm. Do đó, khi rơi vào trạng thái trầm cảm, người bệnh thường gặp phải những sự soi xét, kì thị, dè bỉu của những người xung quanh. Với tâm lý đó, họ sẽ dần muốn giấu đi căn bệnh của mình bằng cách vẫn tỏ ra vui vẻ, cân bằng tốt cuộc sống.
▪ Một số yếu tố khác: Cũng giống như chứng trầm cảm thông thường, hội chứng trầm cảm cười cũng có thể bị ảnh hưởng bởi sự bất thường của những chất dẫn truyền thần kinh bên trong bộ não hoặc bị tổn thương thực thể não. Các yếu tố sẽ làm gia tăng nguy cơ bị trầm cảm, kết hợp với sự kỳ vọng quá nhiều sẽ khiến cho bệnh nhân phát triển thành trầm cảm cười.
☺️ Hội chứng trầm cảm cười có nguy hiểm không?
So với bệnh trầm cảm thông thường, hội chứng trầm cảm cười có mức độ nguy hiểm cao hơn do người bệnh luôn cố gắng che giấu cảm xúc nên việc nhận biết bệnh sẽ gặp nhiều khó khăn. Hầu hết những đối tượng bệnh đều phải một mình đối mặt với những xung đột, mâu thuẫn dữ dội của nội tâm.
Tuy nhiên, nếu không kịp thời phát hiện và can thiệp đúng cách sẽ làm cho bệnh phát triển trầm trọng hơn, nhiều nguy cơ gây ra các hậu quả nghiêm trọng. Sự nguy hiểm của chứng trầm cảm này chính là rất khó để phát hiện ra và đa phần khi nhận ra thì bệnh đã diễn biến khá trầm trọng.
Hội chứng trầm cảm cười có thể gây nên rất nhiều các tác động tiêu cực đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của người bệnh. Hơn thế, do phải che giấu cảm xúc trong thời gian dài nên nguy cơ tự sát sẽ càng gia tăng.
🔹 Một số ảnh hưởng của hội chứng trầm cảm cười như:
▪ Cơ thể bị suy nhược, kiệt sức, xanh xao.
▪ Người bệnh có thể hoàn thành tốt các công việc, học tập hàng ngày nhưng không có một chút hứng thú nào. Khi phải che giấu cảm xúc này sẽ làm cho người bệnh rơi vào trạng thái mất ngủ liên tục, giấc ngủ không đảm bảo sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe.
▪ Làm gia tăng mức độ nghiêm trọng của một số bệnh thực thể, điển hình như tuyến giáp, tiểu đường, cao huyết áp, các bệnh lý về thận, gan,….
▪ Giảm chất lượng cuộc sống, gia tăng gánh nặng đối với gia đình và xã hội.
▪ Tiềm ẩn nhiều nguy cơ tự s/át hoặc xuất hiện các hành vi làm tổn thương và gây hại cho những người xung quanh.
☺️ Chẩn đoán hội chứng trầm cảm cười
Như đã nói trên, người bệnh trầm cảm cười không có các triệu chứng nhận biết giống các dạng rối loạn trầm cảm khác. Vì thế quá trình chẩn đoán bệnh cũng gặp phải rất nhiều trở ngại.
🔹 Để có thể chẩn đoán được hội chứng này, chuyên gia sẽ tiến hành các bước sau đây:
▪ Quan sát cảm xúc, biểu hiện, hành vi của bệnh nhân
▪ Khai thác và tìm hiểu về bệnh sử của người bệnh cùng những người thân trong gia đình.
▪ Đặt ra những câu hỏi có liên quan đến các việc, sự kiện mà bệnh nhân đã từng trải qua.
▪ Ngoài ra, bác sĩ cũng sẽ yêu cầu bệnh nhân tiến hành điện tâm đồ, xét nghiệm máu, điện tim, kiểm tra chức năng gan, mật hoặc các xét nghiệm có liên quan khác.
☺️ Cách điều trị hội chứng trầm cảm cười
Trầm cảm cười được xem là một dạng rối loạn tâm thần ở mức độ nghiêm trọng, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm khó lường. Người bệnh có thể xuất hiện các suy nghĩ về cái ch/ết và hình thành những ý định muốn tự s/át nếu không được can thiệp kịp thời.
Sau khi tiến hành thăm khám và chẩn đoán chính xác về tình trạng bệnh, các chuyên gia sẽ xem xét và hướng dẫn bệnh nhân áp dụng một số phương pháp sau đây:
1⃣ Thay đổi lối sống
Nếu có thể phát hiện bệnh ở giai đoạn nhẹ thì việc thay đổi lối sống cũng góp phần giúp kiểm soát tốt các triệu chứng trầm cảm cười. Với biện pháp này, sức khỏe thể chất và tinh thần của người bệnh cũng dần ổn định hơn, các ý nghĩ tiêu cực cũng sẽ thuyên giảm đáng kể. Trong một số nghiên cứu khoa học cho thấy, lối sống lành mạnh có thể hỗ trợ người bệnh trầm cảm dễ dàng hòa nhập với xã hội, cân bằng trạng thái tâm lý tốt hơn.
Để có được lối sống lành mạnh và tích cực, người bệnh trầm cảm cười cần áp dụng các phương pháp sau đây:
▪ Thường xuyên vận động, mỗi ngày người bệnh nên dành ra khoảng 30 phút để tập luyện các bài tập thể thao phù hợp với độ tuổi, thể trạng của mình. Các chuyên gia cho biết, việc tập thể dục thường xuyên sẽ giúp giải phóng hormon endorphin tạo nên cảm giác vui vẻ, thoải mái. Trong rất nhiều nghiên cứu cũng nhận thấy, vận động mỗi ngày sẽ giúp giải tỏa căng thẳng, áp lực.
▪ Xây dựng chế độ ăn uống lành mạnh để gia tăng sức đề kháng và bảo vệ sức khỏe tốt hơn. Người bệnh nên tăng cường ăn nhiều rau xanh, lựa chọn những thực phẩm dinh dưỡng như thịt, cá, hoa quả, các loại ngũ cốc nguyên hạt,… Những thực phẩm này sẽ giúp gia tăng nồng độ serotonin bên trong não bộ giúp người bệnh ổn định được tâm trạng.
▪ Bên cạnh đó, bệnh nhân cũng cần hạn chế các món ăn nhiều dầu mỡ, thực phẩm béo, nước ngọt có gas, rượu bia, các thức ăn có chứa nhiều caffeine. Việc dung nạp quá nhiều các thực phẩm này sẽ làm cho tình trạng bệnh càng trở nên nghiêm trọng.
▪ Yoga, thiền cũng là một trong các phương pháp hỗ trợ nâng cao sức khỏe rất tốt, đặc biệt là hội chứng trầm cảm cười. Mỗi ngày chỉ cần dành ra khoảng 15 đến 30 phút để ngồi thiền hoặc tập luyện các bài tập yoga đơn giản cũng giúp cho tâm trí được xoa dịu, cảm xúc được cân bằng, hạn chế các suy nghĩ tiêu cực, bi quan.
▪ Ngủ đủ giờ, mỗi ngày cần đảm bảo ngủ đủ 8 tiếng. Các chuyên gia nhận thấy, giấc ngủ và trầm cảm có mối quan hệ tương quan lẫn nhau. Vì thế, việc có được giấc ngủ chất lượng sẽ giúp giảm bớt các triệu chứng của bệnh và hạn chế những biến chứng nguy hiểm của trầm cảm cười.
▪ Dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn, hạn chế căng thẳng, áp lực kéo dài. Trong những lúc rảnh rỗi, người bệnh có thể nghe nhạc, đọc sách, xem phim hoặc tham gia các hoạt động yêu thích như hội họa, ca hát, nhảy múa, thêu thùa,…
▪ Nhờ đến sự giúp đỡ của người thân hoặc đơn giản là chia sẻ với bạn bè, đồng nghiệp. Mỗi khi gặp khó khăn hoặc những vấn đề căng thẳng, bạn nên tâm sự và cởi mở chia sẻ với những người xung quanh để giải tỏa tốt hơn.
2⃣ Tâm lý trị liệu cho chứng trầm cảm cười
Trong những năm trở lại đây, trị liệu tâm lý là phương pháp điều trị được ưa chuộng và ứng dụng nhiều trong quá trình cải thiện các bệnh rối loạn tâm thần, rối loạn cảm xúc, trong đó có trầm cảm cười. Biện pháp này được đánh giá rất cao về mức độ hiệu quả và an toàn. Cũng bởi nó không cần đến sự can thiệp của những loại thuốc chống trầm cảm, vì thế hạn chế được những tác dụng phụ và không để lại biến chứng sau điều trị.
Sau quá trình điều trị tâm lý, người bệnh trầm cảm cười sẽ được khắc phục một cách triệt để, hiệu quả kéo dài, hạn chế nguy cơ bị tái phát. Phương pháp này được thực hiện chủ yếu bằng ngôn ngữ tư duy. Người bệnh sẽ được trao đổi trực tiếp với các chuyên gia tâm lý để chia sẻ về cảm xúc, suy nghĩ, hành vi của mình.
Từ đó các chuyên gia cũng chỉ ra được những sự sai lệch của người bệnh, từ đó giúp họ tự đưa ra hướng giải quyết thích hợp đối với bản thân. Ngoài ra, sau khi phục hồi sức khỏe, bệnh nhân cũng sẽ học được cách kiểm soát và cân bằng cảm xúc các nhân, đối mặt và xử lý các tình huống xảy ra trong cuộc sống.
3⃣ Sử dụng thuốc điều trị trầm cảm
Đối với một số trường hợp cần thiết, các bác sĩ cũng sẽ cân nhắc đến việc sử dụng thuốc điều trị. Sau khi xem xét và đánh giá về tình trạng sức khỏe, trạng thái cảm xúc, tâm lý của từng bệnh nhân, các bác sĩ sẽ lựa chọn loại thuốc phù hợp. Phương pháp dùng thuốc tuy không thể thay thế cho các cách điều trị chuyên khoa nhưng sẽ kiểm soát tốt được những triệu chứng của trầm cảm cười.
Tuy nhiên, hiệu quả của các loại thuốc chống trầm cảm chỉ có tác dụng tạm thời, không duy trì lâu dài để tránh gây nghiện và lạm dụng vào thuốc. Bên cạnh đó, sử dụng thuốc cũng có nguy cơ cao gặp một số tác dụng phụ không mong muốn.
Vì thế, người bệnh chỉ được sử dụng thuốc khi có chỉ định và hướng dẫn cụ thể của bác sĩ. Cần tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu sử dụng thuốc, không nên tự ý tăng/ giảm liều dùng hoặc ngưng uống thuốc đột ngột. Nếu trong thời gian sử dụng có xuất hiện những biểu hiện bất thường, bệnh nhân cũng nên thông báo với chuyên gia để được hướng dẫn xử lý kịp thời.
🔹 Một số loại thuốc có thể sử dụng trong quá trình điều trị trầm cảm cười như:
▪ Thuốc chống trầm cảm 3 vòng (TCA) bao gồm Amitriptyplin, Tianeptine, Clomipramin, …
▪ Các loại thuốc ức chế tái hấp thu serotonin (SSRIs) bao gồm Fluoxetine, Paroxetine, Escitalopram, Citalopram, …
▪ Thuốc ức chế monoamine oxidase (MAOI) bao gồm Isocarboxazid , Tranylcypromine, Phenelzine,…
▪ Chất ức chế tái hấp thu serotonin và norepinephrine (SNRIs) gồm Desvenlafaxine , Duloxetine, Venlafaxine,…
▪ Ngoài ra, một số loại thuốc bổ thần kinh hoặc tăng cường tuần hoàn não cũng sẽ được chỉ định sử dụng kèm theo.
☺️ Hội chứng trầm cảm cười là một dạng rối loạn trầm cảm đặc biệt nguy hiểm, nó tiềm ẩn nhiều hiểm nguy đối với sức khỏe người bệnh, thậm chí có thể cướp lấy tính m/ạng con người bất cứ lúc nào. Vì thế, người bệnh cần chủ động hơn trong việc thăm khám và điều trị bệnh. Cách thành viên trong gia đình cũng cần quan tâm và hỗ trợ tốt trong quá trình cải thiện để giúp bệnh tình được khắc phục triệt để.
---
Nguồn: Tác giả Trương Oanh - Tạp chí Tâm lý học https://tapchitamlyhoc.com/
33 notes · View notes
tt128bet · 2 years
Text
kinh-nghiem-ca-cuoc-cricket-la-gi-meo-choi-cricket-luon-thang
Tumblr media
1 note · View note
lemd · 2 years
Text
Anh nhớ năm 24 tuổi chưa tốt nghiệp đại học, anh tự hỏi đấy đã là thời điểm tồi tệ nhất cuộc đời mình chưa. Xong anh tự cười bảo hồi 18 tuổi nghĩ để mất người yêu đã là tận thế của cuộc đời rồi...
Đều đặn các năm sau, lúc thì thất nghiệp, lúc thì khủng hoảng kế hoạch tương lai, lúc thì chia tay bồ, rồi lại thất nghiệp. Anh vẫn tự hỏi, những lúc đấy đã là thời điểm tồi tệ nhất cuộc đời mình chưa. Đến giờ anh vẫn đang hỏi bản thân, có phải mình đang ở thời điểm tệ nhất trong đời mình không?
Tiền kiếm được ít hơn người khác, ở đây là những đứa chơi thân với mình, đứa nào cũng giỏi. Có đứa mua nhà đẻ con rồi, mình thì mới vừa lấy vợ. Ông thì chủ doanh nghiệp, ông thì làm ăn to, ông thì vẫn loay hoay chưa phất nhưng không hiểu sao lúc nào mình cũng nghĩ thằng đấy thông minh hơn mình vì tài sản nó đều đổ vào đất cát cổ phiếu hết. Mình vẫn tay trắng.
Vẫn tự nhận biết và ý thức rất rõ là cuộc sống của mình có hạnh phúc hay không hoàn toàn là do mình đặt hệ quy chiếu ở đâu. Nếu so với mấy ông nhà giàu, vợ đẹp, con khôn, tiền tỉ, thì mình chỉ là cục cứt. Xin lỗi các bạn độc giả nhưng mà phải dùng từ ngữ thật mạnh ở đây để thể hiện cảm xúc đang cảm thấy như cứt. Mình đã từng rất hạnh phúc, sống ngày qua ngày, thật sự là chỉ cần quan tâm hôm nay có được ăn ngon mặc đẹp hay không, được đi đây đó gặp gỡ bạn bè người đẹp bốn phương hay không, đến công sở có làm được việc, có người ủng hộ, có kiếm được tiền nhiều hơn thời sinh viên hay không mà thôi. Nhưng cuộc đời luôn luôn thay đổi, nuôi 1 mình bản thân thì dễ, ăn cơm bộ đội còn được, nhưng lấy vợ thì kiếm tiền phải x2 x3 vì bao nhiêu ước mơ gia đình giản dị: tiền đâu ra mà mua nhà? Căn nhà 3 tỷ thì phải có ít nhất 1 tỷ 3 trong tay mới vay ngân hàng được. Kiếm đâu ra 1 tỷ 3 đã :| ơ. Mấy năm kinh tế thất bát thật sự là buồn thảm mọi mặt. Chi tiêu cắt giảm, gặp gỡ bạn bè thì ít, lại càng chẳng kiếm được đồng nào, thật là thất bại mà.
Lúc quyết định lấy vợ giỏi, thông minh đã nghĩ cô ấy sẽ là động lực để mình dần trở nên giỏi hơn, nhưng giờ lại thành áp lực luôn rồi. Không còn là động cơ gắn vào đít đẩy đi nữa mà trở thành lửa dí vào đít nướng trụi than luôn rồi. Có muốn bước nhanh hơn cũng không thoát khỏi sức nóng này. Xong lại rơi vào trầm cảm, lại tự nhục, lại khóc bản thân như ông Tú Xương viết bài Thương vợ. Thương, nhưng vẫn chưa nuôi nổi giấc mơ gia đình, thì cũng là thằng thất bại mà thôi. Giờ có tự so sánh mình với mấy ông nghệ sĩ, mấy ông danh nhân, nhưng nghèo kiết xác thì vẫn cứ là thầy giáo nghèo thôi. Bởi vậy nên đọc Hà Nội cũ còn đây mới khóc. Có khi đến cuối đời mình cũng sẽ chết vì nghèo như các cụ năm 1930 thôi. Mình còn có đâu chục năm nữa thôi...
Chung quy cũng tại cái lười.
34 tuổi chưa tốt nghiệp Thạc sĩ, anh lại tự hỏi đây đã là thời điểm tệ nhất cuộc đời mình chưa...
187 notes · View notes
n-u-o-c · 6 months
Text
Ngày kỉ niệm của bọn mình là ngày anh chọn, là lúc mình chưa yêu nhau, là thời điểm mở ra cơ hội cho mình được mở lòng với nhau - đó là ngày em bị covid lần đầu tiên, xách hành lý vào khu cách ly, cùng tham gia điều trị.
Em vẫn nhớ cái ngày phát hiện 2 vạch test covid đấy. Em ngẫm nghĩ về việc em sẽ làm gì trong suốt những ngày ấy đây. Có lẽ đợt cách ly F1 đầu năm giam mình trong phòng khi chưa thoát khỏi tình trạng thất tình làm em sợ một mình hơn cả việc bị mắc covid. Mà thực tế thì em cũng chưa từng sợ nhiễm con virus đó. Có lẽ đó là lí do khiến em quyết định nhập viện vào khu cách ly.
Ngày bước chân vào khu cách ly đấy em vẫn nhớ tự dưng trong lòng nhẹ nhõm. Dường như em đã bỏ lại được hết mọi thứ ở bên ngoài khu vực đó, dường như em được bao bọc bởi những bức tường cực kì an toàn. Vì vậy mà em cảm thấy em không phải người bệnh, cũng không mấy mệt mỏi và đau đớn. Thậm chí em bị sốt và bị lạnh nhưng em cũng không cảm nhận ra, mà là anh bác sĩ đang điều trị lúc ấy nhận thấy được.
Rồi em nhớ em có nhờ anh mang đồ cho. Em thấy anh đi từ phía thang máy ra bước về phía em và mình cách nhau 1 lớp cửa kính. Lúc đó em thấy anh đẹp trai lắm, em còn quay video lại. Chỉ đơn giản là vì đẹp trai nên quay lại thôi. Vậy mà sau đó đã có bao nhiêu dòng tin nhắn ngắn dài, bao nhiêu câu chuyện nhỏ to bắt đầu.
Khi em bắt đầu điều trị cho khu bệnh nhân nặng là em vẫn còn dương tính và vẫn còn phải cách ly. Em làm việc một mình trong căn phòng ở ngoài của khoa bệnh nhiệt đới. Em không có sợ hãi gì, chỉ hơi thấy mệt khi ngủ dậy. Rồi vào thời điểm đó đã bắt đầu kể cho anh về chuyện thất tình em đã úp mở trước đó. Em hứa với anh rằng anh sẽ được biết chuyện.
Hôm vừa rồi em chở anh về nhà. Vì anh uống rượu buổi trưa nên em lái xe. Em ngồi trước và thấy anh hát bài Trái tim bên lề. Em hỏi anh thời trước lúc chưa yêu, anh có bao giờ thấy "trái tim bên lề" không. Anh bảo nhiều chứ, nhiều lắm. Anh thích em từ trước khi mình nói chuyện nhỏ to lâu rồi. Còn nghe đồn em với nyc xong thấy buồn vui lẫn lộn, còn cảm thấy bực khi lại là tin đồn đấy nhưng xảy ra trục trặc. Rồi anh còn thi thoảng nhìn trộm em trong những lần đi chơi hay ăn uống có mặt nhau.
Anh biết không, mỗi lần anh kể lại những điều ấy em đều xúc động vô cùng. Hoá ra có một người ở trong bóng tối luôn đợi mình cho đến khi tự tay mình dắt người ấy ra ánh sáng.
Vừa mới tối nay em xem lại ảnh của chúng mình từ hồi tháng 3 năm ngoái, nào là lần đầu tiên em dắt anh ra đền Cửa Ông mà chỉ đi 2 đứa, nào là đi Cẩm Hải, nào là chuyến đi Yên Tử lúc em còn đang thất tình. Em tự hỏi từ lúc yêu em anh có được hạnh phúc không, có được vui vẻ không. Em tự trả lời mình rằng có, thậm chí nhiều hơn trước rất nhiều. Cứ nghĩ đến điều ấy là em vui lắm, nhớ anh nhiều lắm...
Từ hôm thứ 2 rời Cẩm Phả quay trở lại Hà Nội đến giờ em khóc nhiều lắm. Nhớ anh, nhớ nhà, giống như là phải một mình chiến đấu ở nơi xa lạ cảm thấy không đủ sức lực nên cứ khóc mãi. Vậy mà qua mấy hôm em cũng đã ổn ổn trở lại. Học tập và cuộc sống ở đây cũng dần cuốn em theo...
Cuối tuần rồi mình đi Yên Tử với nhau. Một chuyến trải nghiệm đủ các kiểu hình thời tiết từ nắng đến mưa, từ quang đến mây mù, và đặc biệt nhất là đã có cầu vồng trên lối xuống. Mong muốn được cùng anh leo Yên Tử 3 năm liền đã được thực hiện xong, nhưng anh vẫn bảo lần tới sẽ đi kiểu thanh cảnh hơn. Thật vui vì anh vẫn muốn cùng em đi tiếp tới nơi non thiêng nơi đã nhiều lần bao dung em và cả những giọt nước mắt của em.
Anh đã đi trực 2 ngày liền rồi, còn 1 ngày nữa để nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục đi trực. Em cũng thương anh trực nhiều để kiếm thêm thu nhập, nhưng rồi lại không có thời gian chăm sóc bản thân và phòng ở. Có lẽ chúng mình đến với nhau đã là lựa chọn bắt đầu khó khăn và xác định khó khăn cùng nhau. Cả hai dường như đều ở thấp hơn vạch xuất phát và phải phấn đấu thực sự để có thể đuổi theo người khác... Nhưng cuộc đời có lẽ cũng ngắn ngủi, chỉ miễn ta luôn cố gắng tiến về phía trước, anh nhỉ?
Tumblr media
Cầu vồng ở sườn núi xa xa, đó là nơi mà ta không chạm đến. Nhưng một lần hội ngộ, một lần đi qua cũng đã là một hạnh phúc.
12 notes · View notes
nam-phong · 9 months
Text
Tumblr media
Một vài đoạn trích hay trong cuốn Khi hơi thở hóa thinh không:
Tôi không tin vào sự thông thái của trẻ con, cũng như sự thông thái của tuổi già. Có một khoảnh khắc, một điểm lùi, khi tổng hợp của tất cả trải nghiệm thu gom lại đều héo mòn đi bởi những vụn vặt đời thường. Chúng ta không bao giờ thông thái được như khi chúng ta sống trong chính khoảnh khắc này.
Cho dù bạn có hoàn hảo nhưng nhân gian thì không. Bí kíp là bạn biết rằng cuộc đời đã chơi gian, rằng bạn rồi sẽ thua, rằng đôi tay hay phán đoán của bạn sẽ sơ sây và dù vậy vẫn cần phải vật lộn để giành chiến thắng cho bệnh nhân của mình. Bạn không bao giờ có thể đạt được sự hoàn hảo, nhưng bạn có thể tin vào đường tiệm cận của những gì mình không ngừng hướng tới.
"Nếu tôi là một nhà văn, tôi sẽ biên soạn một cuốn sổ sinh tử, kèm theo một dòng ghi chú về những cái chết khác nhau của loài người: ai dạy con người cách chết sẽ đồng thời dạy họ cách sống." (Michel De Montaigne)
Khi nâng đỡ sự khốn cùng của ai đó, có đôi khi ta buộc phải sụp đổ dưới sức nặng của nó.
Con đường phía trước có lẽ sẽ rõ ràng nếu như tôi biết chính xác mình còn bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm. Cho tôi ba tháng, tôi dành thời gian cho gia đình. Cho tôi một năm, tôi sẽ viết sách. Cho tôi mười năm, tôi quay trở lại với việc chữa bệnh. Cái sự thực rằng bạn sẽ sống thêm từng ngày từng ngày một chẳng có ý nghĩa gì: Tôi sẽ làm gì với ngày đó đây?
Có lẽ khi không có sự chắc chắn nào cả chúng ta đành mặc định rằng mình sẽ sống rất lâu. Có lẽ đó là cách duy nhất để nhìn về phía trước.
Một phần kỳ quái của bệnh tật đó là khi phải trải qua nó, giá trị của bạn không ngừng thay đổi. Bạn phải tìm ra điều gì là quan trọng với mình và sau đó lại tiếp tục tìm kiếm. Tôi cảm thấy giống như ai đó lấy đi thẻ tín dụng của mình và tôi phải học cách chi tiêu sao cho hợp lý. Bạn có thể quyết định rằng bạn muốn dành thời gian để làm một bác sĩ phẫu thuật, nhưng hai tháng sau có thể bạn sẽ thấy khác. Hai tháng sau, bạn có thể muốn học chơi saxophone hay cống hiến cho nhà thờ. Chết là sự kiện chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng sống cùng bệnh hiểm nghèo lại là cả một quá trình.
...Nhưng ngay cả khi tôi không biết mình muốn gì, tôi cũng đã học được một điều, một điều không hề có trong Hippocrat, Maimonide, hay Osler: Nghĩa vụ của bác sĩ không phải là ngăn chặn cái chết hay đưa bệnh nhân trở lại cuộc sống cũ của họ, mà là ôm lấy bệnh nhân cũng như gia đình họ trong vòng tay, những người mà cuộc sống đang dần tan vỡ và làm việc cho tới khi họ có thể đứng dậy, đối mặt, và hiểu được sự tồn tại của chính bản thân mình.
"Giao ước cổ phân thành nhiều mảnh; con người cuối cùng cũng hiểu được anh ta cô đơn trong cái bao la vô tình của vũ trụ, ở trong đó sự xuất hiện của con người chỉ là ngẫu nhiên." (Jacques Monod)
Kiến thức của con người sẽ không bao giờ chứa đựng chỉ trong một con người. Nó nảy sinh từ mối quan hệ mà chúng ta tạo ra giữa mỗi con người với nhau và với thế giới, và vẫn không bao giờ hoàn chỉnh.
Là một bác sĩ phẫu thuật tập trung vào bệnh nhân trong phòng mổ, đối với tôi có lúc tôi thấy vị trí của kim đồng hồ khá ngẫu nhiên, nhưng tôi chưa từng cho rằng chúng vô nghĩa.
Graham Greene từng nói rằng ta sống cuộc đời ta trong hai mươi năm đầu tiên còn khoảng thời gian còn lại chỉ là sự phản chiếu.
Khi đến một trong những khoảnh khắc mà con phải nói về bản thân mình trong cuộc sống, về việc còn từng là ai, những gì con đã làm và con có ý nghĩa thế nào với cuộc đời, cha nguyện cầu con sẽ không quên rằng, con đã từng lấp đầy tháng ngày của một người đàn ông đang chết bằng một niềm vui chan chứa, một niềm vui cha chưa từng biết đến trong suốt những năm trước đây, một niềm vui không khiến cha khao khát thèm thuồng hơn nữa mà là thõa mãn, bình yên. Tại thời điểm này, ngay lúc này, đó là một điều vĩ đại.
Chúng tôi từng nói đùa với bạn bè rằng bí kíp để cứu sống mối quan hệ đó là một trong hai người bị bệnh gần chêt. Trái lại, chúng tôi tự hiểu rằng thật ra bí kíp để kiểm soát một căn bệnh thập tử nhất sinh chính là yêu thương - để có thể bị tổn thương, để có lòng tử tế, để bao dung và để biết ơn. (Lucy)
17 notes · View notes
baosam1399 · 9 days
Text
Tumblr media Tumblr media
Lảm nhảm 1
Mình thừa nhận là đợt mới muốn đi du học mình có hơi bồng bột, mình chỉ nhớ là hôm đó về quê, mình gọi điện nói chuyện với thầy, sau khi nghe thầy nói : Hãy ra ngoài và nhìn ngắm thế giới bên ngoài, mở rộng tầm nhìn của mình đi con. Mình thật sự đã hạ quyết tâm báo danh để đi học.
Với mình, TQ giống như một nơi gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời vậy, mình hay suy nghĩ nếu không thể qua đó học, thì vẫn có thể qua đó chơi, nhưng chẳng hiểu sao ước muốn muốn đi học bám víu mình kinh khủng, tuổi 15-16 của mình trôi đi trong nhiều tiếc nuối, mình thật sự muốn dùng 10 năm này để đổi lấy 1 năm có thể tìm lại chính mình.
Những người biết tin nói mình dở hơi, nói thực lòng lúc ban đầu mình có hơi buồn, nhưng suy nghĩ lại thì mình không còn để tâm nữa, sống một cuộc sống không bị định nghĩa mới chính là cuộc sống mà mình hướng tới
Mình đã thực sự nghiêm túc với việc học và thi cử, vậy nên mình nghĩ dẫu kết quả có ra sao mình cũng sẽ không oán thán rằng bản thân đã không cố gắng, nhưng trong một cuốn tiểu thuyết nào đó mình từng đọc được, nữ chính từng nói : Cố lên, kết quả của chúng ta không nên là như vậy. Bởi vì khi mọi chuyện chưa có kết quả thì có nghĩa đó chưa phải kết quả cuối cùng.
Lảm nhảm 2
Lướt facebook gặp phải những câu chuyện như ngoại tình, tẩy chay, tự tử, bêu rếu, khiến mình thực sự mệt mỏi và chán ghét kinh khủng. Mình thực sự muốn block hết tất cả những tin tức tiêu cực xung quanh mình, mình không sợ sự tiêu cực ấy, nhưng mình rất sợ mình không còn niềm tin vào cuộc sống nữa, hình như mình từng nói thứ biến chất không phải cuộc sống này đâu, mà chính là bản thân chúng ta kìa.
Lảm nhảm 3
Mình nói với Happiness rằng mình rất thích viết, mình muốn anh hãy đọc kĩ từng con chữ mà mình đã viết ra, hy vọng anh hiểu rằng mình đã nghiêm túc với những lựa chọn của mình như thế nào.
Mình nói rằng, nếu như một ngày nào đó dẫu cho mình nhìn thấy một câu chuyện cười, một thứ lạ lùng nào đó mà không còn muốn chia sẻ cho anh hoặc cho bất kì ai nữa, thì đó mới là ngày mình thật sự muốn rời đi.
Mình không muốn mọi người lãng quên mình, nên luôn hy vọng ai đó hãy nhớ kĩ dáng hình của mình một chút.
Lảm nhảm 4
Mình nói với Happiness rằng tức giận sẽ khiến chúng ta hay nói ra những lời nói làm tổn thương người nghe, vậy nên nếu có tức giận cũng hãy cố gắng kiềm chế chính mình, mình không muốn ai bị tổn thương.
Lảm nhảm 5
Hôm qua em Tuấn hỏi mình rằng : Chị ơi, liệu em có bị giống anh Tiến không chị nhỉ? Mình bảo mình không biết nữa, chị nghĩ chị không giúp được em mất rồi. Mình nghĩ chuyện tình yêu nó lạ lắm, bất kì ai trong chúng ta đều không thể đứng ngoài để đưa ra lời khuyên chính xác cho họ được, bởi dẫu sao người trải qua câu chuyện ấy cũng không phải chúng ta mà. Mọi lời khuyên thực chất đều là 狗屎 hết.
Lảm nhảm 6
Ngày Tiến đi khỏi nhà TA từng nhắn tin với mình, nói rằng em không còn yêu nó nữa đâu chị, nó làm vậy em càng sợ hơn nhiều. Hôm qua mình nhắn tin hỏi Tiến, mọi thứ vẫn tốt đẹp đúng không? Tiến có xem nhưng không trả lời, mình cũng không nhắn lại, mình nghĩ mình không có quyền can dự vào câu chuyện của cuộc đời nó nữa rồi.
Thi thoảng khi đã rảnh rang mình lại muốn viết viết cái gì đó để giải tỏa tâm trạng, những câu chữ này được mình chăm chuốt kinh khủng, mình muốn con chữ của mình hãy chữa lành tâm hồn ai đó, giống như Lá nhỏ từng nói em rất thích những con chữ của mình, giống việc mình cũng thích em vậy.
14 notes · View notes