Tumgik
hvloveyou · 13 days
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Chuyến tàu thời gian tôi sắp xuống
Trong khi em vừa mới đáp ga đầu
Thơ Nguyễn Nhật Ánh
📸 Mình chụp film
29 notes · View notes
hvloveyou · 29 days
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Một buổi chiều cuối mùa xuân, tôi ngồi ở đây, nhìn ngắm hơi khói trắng bay lên từ thung lũng, len giữa những tầng mây xám xanh lạnh lẽo, đàn chim cũng không cất tiếng gọi bầy, tiếng người với người trò chuyện với nhau, tiếng hát cũ đong đưa, tiếng trời đất tối dần, mà chỉ có tôi lặng lẽ đứng phía ngoài vòng tròn kia cùng nỗi buồn đơn độc…..
45 notes · View notes
hvloveyou · 2 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Tôi mua vé hai chiều, lại đến muộn mất ba phút và trễ mất lượt đi, đứng ngơ ngẩn ở ga hồi lâu, chợt hiểu rằng đã chẳng còn làm gì kịp nữa
Chuyến tàu trở về đầu bên kia thành phố vào buổi chiều tàn, những dãy ghế trống trơn - đầy ắp nỗi cô đơn kín khoang hành khách, không khí đặc quánh mùi vị buồn bã pha lẫn với cũ kĩ xa vời, tiếng còi chuyển ga dài thê thiết, nắng đã tắt tự lâu, chỉ có duy nhất thứ màu sắc mơ hồ, mờ mờ bên ngoài một phần hai ô cửa sổ….
23 notes · View notes
hvloveyou · 2 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Đi ngang phố chợ sớm mai, chứa đầy tiếng nói cười, tiếng cãi vã, lời nũng nịu, khói từ ô bếp cũ, mùi rau mới, mùi xác mía nồng nồng, bụi theo gió bay lên, kẻ cô đơn, người lại dắt tay lũ trẻ, gương mặt trẻ con, bóng lưng cụ già, sợi tóc tơ trên vai cô thiếu nữ - dường như là nơi gói gọn cả nhân sinh. Tôi đứng ngẩn người hồi lâu, chợt thấy ngậm ngùi. Hứa hẹn lướt qua nhau - cũng là một nhân sinh buồn bã
53 notes · View notes
hvloveyou · 3 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Mình ấy mà, vẫn hằng ngày vào bếp và mang theo chiếc máy ảnh trong lúc nấu ăn như thế. Nhưng đã không còn mong ước cuộc sống sau này vẫn có thể trôi qua bằng căn bếp nào đó nho nhỏ trong đời....
70 notes · View notes
hvloveyou · 3 months
Text
Tumblr media
Một mùa xuân giăng đầy nỗi buồn tơ non trên phiến lá đã úa tàn - đó vẫn là mùa xuân thật đẹp. Tôi đứng dưới tán đào, cảm thấy rõ ràng bốn mùa đều trời tạnh mây quang, cành khô hoa nở, tuyết tan mưa xuống, năm tháng không bạc đãi con người, chỉ có nhân gian biến đổi, con người tự phụ rẫy lẫn nhau….
115 notes · View notes
hvloveyou · 4 months
Note
Chúc mừng sinh nhật. Tuổi mới an yên và hạnh phúc.
Cảm ơn bạn
2 notes · View notes
hvloveyou · 4 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Thuở bé, tôi vẫn thường háo hức đến mức không ngủ được vào hôm sinh nhật. Năm tháng trôi qua, lời tự chúc chính mình mỗi lúc lại ít đi vài chữ. Rốt cục đến hôm nay đã phải nói thành lời lẽ thế này rồi. Ôm lấy tôi chỉ còn hồng trần cuồn cuộn - chất chứa đầy ắp nỗi thống khổ bởi mất mát hay bội phản chia lìa
Tuổi mới. Không thể chúc gì. Mong bản thân bản thân can trường trước nhân gian tệ bạc
62 notes · View notes
hvloveyou · 4 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Một sớm mai ở Tùng
29 notes · View notes
hvloveyou · 5 months
Text
Tôi chỉ có duy nhất một niềm tin nhỏ bé sạch sẽ, sưởi ấm trái tim tôi khiến tôi dám nghĩ tới tương lai, nhưng rồi đột ngột niềm tin ấy nát tan hoàn toàn, cái cảm giác tuyệt vọng cắt vào thân thể hàng vạn lần lặp đi lặp lại, tựa cú knockout cuối cùng trong đời tôi, tôi đã mệt quá rồi
28 notes · View notes
hvloveyou · 5 months
Text
Tôi cũng muốn một người một đời, nhưng rồi không giữ được….
30 notes · View notes
hvloveyou · 6 months
Text
Tumblr media
“ Cảnh gặp gỡ vui mừng nhiễm một nỗi tiếc thương, đau buồn, ê nhức cả tim gan…. “
Tôi đọc lại Mùa lá rụng trong vườn trên chuyến xe về thành phố, khi đến câu này, ngẩng mắt đã nhìn thấy khung cảnh kia, ánh nắng giữa mùa đông không nồng nàn mà mang dáng vẻ yếu ớt nhàn nhạt, chậm chạp phủ khắp ngày tàn. Tôi bỗng cảm thấy những đoá hướng dương thật cô quạnh, sự cô quạnh vây lấy trái tim tôi khiến tôi không tài nào thở nổi
Tình yêu cũng giống như thế. Đẹp và buồn
Và cảnh trùng phùng thường nhuốm cái rạn vỡ của khoảnh khắc chia ly
83 notes · View notes
hvloveyou · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Ánh nắng mân mê quả chín tròn đầy. Vậy mà đã đi hết một mùa thu, hồng cuối mùa vẫn ngọt thơm lành lạnh, thứ thơm thảo của đất trời, của gió chiều, của những niềm hân hoan nho nhỏ….
79 notes · View notes
hvloveyou · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Thật đáng tiếc, những khoảnh khắc tôi chụp không thể so cùng buổi chiều tại bản làng hôm ấy, cái đẹp chân thực ánh lên rực rỡ đến độ lời lẽ hay hình ảnh cũng chỉ như sự mô phỏng vụng về mà thôi
Thời gian chuyển từ ngày sang đêm, bản làng yên tĩnh giữa ánh nắng của ngày tàn, tôi nhìn thấy chú lợn đen quẩn quanh gốc mận, tiếng trẻ con nô đùa khe khẽ, gió lay hoa cải lành lạnh và buồn, trên đường về, khói trắng từ nhà ai bay lên tình tự….
78 notes · View notes
hvloveyou · 6 months
Text
Con người vẫn thường đáng sợ hơn ma quỷ rất nhiều. Đôi lúc đó không phải con người, mà chỉ là lớp áo da che đậy những điều xấu xa phản trắc….
31 notes · View notes
hvloveyou · 6 months
Text
Tumblr media
Hôm nay đi chợ gặp một chú bé mèo bán gấc thiệt là iuuuu 🥰
30 notes · View notes
hvloveyou · 8 months
Text
Tumblr media
Bằng cách khủng khiếp nào đó, con người vẫn sống, nhưng cuộc đời họ chấm dứt mãi mãi bởi một tước đoạt hạnh phúc tàn nhẫn từ chính kẻ mà họ hết mực thương yêu
Tôi nghĩ về điều này, cảm thấy như cơn buồn nôn mắc nơi lồng ngực, ám ảnh và dai dẳng, khó thở và mệt mỏi đến độ thương xót chính mình, trách móc chính mình, căm ghét chính mình - cơn buồn nôn đau đớn ấy là giới hạn mà ở đó người chẳng còn giận dỗi căm hờn - người ta chỉ còn biết tức tưởi đánh đổ hết tất thảy mọi thống khổ lên bản thân, cuối cùng không còn tin tưởng vào chính mình được nữa
Con người sống dựa trên niềm tin, không dựa trên hơi thở. Nhưng khi cuộc sống ấy tiếp diễn chỉ thông qua hơi thở, cái hơi thở thô tục và lặp - đi - lặp - lại chẳng ngưng nghỉ giây nào, thì giống như mỗi ngày phải chiến đấu với hơi thở của chính mình, mỗi ngày con người đều đang trải qua nơi thẳm sâu địa ngục
110 notes · View notes