Tumgik
perfectdreamshoeshark · 6 months
Text
Tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng bằng chất giọng non nớt: “Thầy ơi, vì sao 2 người đã định sẵn không có kết quả nhưng vẫn được an bài để gặp nhau?”
Lão hòa thượng đáp: “Không phải là không có kết quả, chỉ là không được như con mong muốn thôi. Có khi trải qua rồi chính là kết quả, bạc đầu giai lão và bèo dạt mây trôi cũng không có gì quá khác biệt. Chỉ khác ở chỗ thời gian người đó ở cùng con không giống nhau.”
Tiểu hòa thượng: “Thế đến rồi đi không phải càng đau khổ sao?”
Lão hòa thượng: “Tiếc nuối lớn nhất thế gian này không phải mất đi, mà là khi có được không biết quý trọng, khi chia ly đột ngột chẳng kịp trở tay. Khi gặp nhau có lòng, khi xa rời mới an tâm, mới không hối hận, không hơn thua, không phụ vì đã gặp gỡ…”
Nào ai biết kiếp này gặp gỡ có phải do kiếp trước dập đầu cầu xin hay không. Chỉ có điều đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mấy ai có thể buông?!
30 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 8 months
Text
Tôi đã từng nghe một câu nói rằng: Có những cảnh đẹp chỉ có thể thích, nhưng lại không thể trân trọng; Có những người chỉ thích hợp để gặp gỡ, nhưng lại không thích hợp để bên nhau trọn đời.
Trong cuộc đời này, nhất định sẽ có một người dù bạn yêu nhưng lại không thể có được, cho dù anh ấy không thể cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng lại trở thành người cả đời bạn không thể quên.
Có lẽ vào một ngày nào đó bình thường như bao ngày, bạn sẽ nhớ đến những kí ức vui vẻ mà anh ấy đã từng đem đến, những câu chuyện mà bạn và anh ấy đã từng cùng nhau trải qua, những năm tháng hai bạn từng bên nhau, và có lẽ trong một câu nói vô tình của ai đó, bạn sẽ lại nhớ về anh ấy.
Rõ ràng không thể bên cạnh nhau nhưng lại vô cùng ấm áp, rõ ràng không thể bên nhau trọn đời, nhưng để lại nhiều hoài niệm nhất.
Có người nói rằng: Người bên cạnh bạn chưa chắc đang ở bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã đi xa rồi; người không ở bên cạnh bạn cũng chưa chắc không bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã ở bên cạnh bạn rồi.
Có một người, đi vào tim, cả một đời, đều nhung nhớ.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, lúc nhớ về sẽ luôn là những giọt nước mắt.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, dù gặp hay không vẫn luôn là hoài niệm.
Người mà trong tim có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tình yêu sâu đậm; người trong tim không có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tùy ý.
Người thật lòng yêu bạn, cho dù song phương cách biệt, vẫn sẽ luôn để dành một góc nhỏ ấm áp trong tim cho bạn.
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng muốn nỗ lực phấn đấu vì tương lai tốt đẹp phía trước của bản thân, có lẽ ai trong chúng ta cũng đều chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Giống như một câu nói rằng: Trăng dù có cao đến đâu, cũng không cao hơn trời, dù anh có đi bao xa, cũng không ra khỏi nỗi nhớ của em.
Người có thể khiến bạn rung động, dù có gặp lại 100 lần thì vẫn sẽ luôn là rung rộng; người đã từng khiến bạn yêu, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ yêu.
Mọi cuộc gặp gỡ đều là cảnh đẹp, chỉ cần bạn an yên, trời sẽ tự khắc xanh.
133 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 9 months
Text
100 hạt mưa, không có hạt nào rơi sai chỗ. 100 người bạn gặp, không có người nào là ngẫu nhiên
Tumblr media
35 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Khi mình đang sống tử tế, mà vẫn có người tệ với mình thì phải làm sao?
Khi ai đó đối xử tệ với mình, thì vẫn cứ tốt với họ nếu có thể đi. Không phải là để chứng minh mình cao thượng quá, cũng không phải là để cho cả thế giới thấy mình thật tốt đẹp ra sao, còn họ tệ đến mức nào. Đối xử tốt với họ, chỉ đơn giản là vì mình không giống họ thôi. Không cần phải cố chứng minh rằng bản thân mình tốt đẹp thế nào, bởi vì thời gian sẽ tự làm điều ấy vào một ngày nào đó.
Đối xử tốt với họ, để cho họ biết rằng, mình sẽ không bị họ ảnh hưởng tiêu cực. Càng không vì họ mà vướng vào vòng luẩn quẩn của những sân hận. Đời người nói dài không dài, ngắn thì cũng không phải. Dành quá nhiều thời gian cho những điều thật tệ, có phải phung phí phút giây đáng ra dành cho những điều tốt đẹp rồi không.
Đối xử tốt với họ là để không tạo nghiệp cho chính mình. "Người khác đối xử với bạn thế nào, đó là nghiệp của họ. Bạn đối xử với họ thế nào, là nghiệp của bạn. Cho nên, không sợ người nói xấu, chỉ sợ mình làm xấu." Việc của mình là sống tốt cuộc đời mình, để không phải trả giá đắt cho những điều xấu mình làm nên.
Đối xử tốt với họ, vì hi vọng rằng họ sẽ nhận ra đâu là điểm dừng cho những điều không tốt. Nếu hi vọng ấy không thành, cũng không sao cả, ít nhất mình cũng thấy tự do thanh thản với cuộc sống vì những điều tốt đẹp mình đã trao đi.
Người không tốt với mình, mình càng phải tốt với họ. Khi tâm mình bình yên thì chẳng có sóng gió nào làm lung lay được.
46 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
什么都可以过期,喜欢你不可以。
Tất cả đều có hạn, trừ thích em thì không
Tumblr media
24 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Những ai không cùng tần số và đời sống tinh thần giống bạn, họ sẽ tự động tách rời khỏi bạn.
Những ai có cùng tần số và nhận thức về đời sống giống bạn, họ sẽ lần lượt xuất hiện trong cuộc đời bạn một cách tự nhiên nhất và màu nhiệm nhất.
Bạn sẽ thấy sự kỳ diệu giữa các mối nhân duyên.
29 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Tumblr media
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, t�� dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
91 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Có khi nào anh vội
Quên mất đời còn tôi
Tumblr media
13 notes · View notes
perfectdreamshoeshark · 10 months
Text
Tumblr media Tumblr media
Cảm ơn tất cả cuộc gặp gỡ trên đoạn đường này, gặp được thời gian đẹp nhất, gặp được những thứ làm bản thân trở nên tốt hơn.
Trong sinh mệnh, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều người, biển người mênh mông, có thể gặp được nhau chính là duyên phận, có thể đồng hành với nhau đi chung một con đường chính là hạnh phúc. Dạy chúng ta trưởng thành không phải là tuổi tác mà là những gì ta trải qua.
Trên chuyến tàu sinh mệnh này, luôn có những người rất ta hiểu rất rõ nhưng dần dần lại trở thành người lạ, tạm biệt chính là không bao giờ gặp lại nữa, có một số người, cùng nhau đồng hành, cùng nhau chia sẻ, không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào dần dần hai bên không lại thể hiểu rõ nhau, thậm chí mất đi liên lạc vĩnh viễn. Phật nói:" bất luật bạn gặp ai, đó đều là những người bạn nên gặp trong cuộc sống này, đều nên cảm ơn."
Trân trọng mỗi lần hoa nở, cười đối với mỗi lần hoa tàn.
Thời gian sẽ mài mòn đi ký ức, cho dù bạn có mong nó quay lại như nào, cho dù không nỡ buông như nào, những cuộc gặp gỡ và chia tay trong quá khứ, trong tim vẫn luôn ngập tràn những ấm áp mà không thể nói thành lời, những hương thơm trong những năm tháng lặng lẽ, những đám mây nhẹ nhàng trôi qua ấy, giờ cũng chỉ là khoảng cách của một cái xoay người, cảm ơn mỗi một mùa xuân, hạ, thu, đông, cảm ơn mỗi một người đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Những cuộc gặp gỡ đẹp đẽ này, những món quà mà cuộc sống ban tặng tôi, sẽ tô điểm thêm trên con đường hoang vắng này. Khi quay người lại, sẽ làm cảm động mỗi phần trong sinh mệnh này. Bay lên, trôi theo gió, bay đi trong sự tái sinh của 4 mùa, gặp được những bông hoa đẹp, lúc nở rộ, lúc tàn, trải dài trên những khói hương đẹp nhất.
47 notes · View notes
Text
Lên Hà Nội gặp hội bạn, ngày lễ bị chém taxi tận 600k nhưng không trả thì sợ, tài xế thì xăm trổ, mình con gái nhỡ nó làm gì mình thì khổ. Nhưng thôi coi như lễ tết người ta đi làm trong khi mình được nghỉ, bỏ qua cho đời thanh thản.
Book grap thì chạy ẩu, lạng lách, ngồi sau xe chỉ mong đến nhanh. Mặc dù vài năm trước mình cũng đã từng sống ở Hà Nội nhưng ở Nhật nhiều năm quen với nếp sống bên đấy mình thực sự sợ hãi văn hoá chạy xe ở VN.
Nói gì thì nói mình vẫn rất là yêu HN, ở đây có bạn bè, có mọi thứ, nhìn VN ngày càng phát triển mình càng củng cố thêm niềm tin sẽ về VN khởi nghiệp.
Ảnh hôm qua đi chơi ở vincom. Bạn bè bằng tuổi đã mua nhà 2,3 tỷ ở Vin trong khi mình vẫn tay trắng. Ừ nhưng mà mình không tin từng đấy tiền mà mua được căn bé tí, mình nghĩ phải rộng gấp 3,4 lần cơ. Chắc có lẽ mình sẽ không mua nhà Vin.
Mình tóc ngắn. Đâu ai tin năm nay 27 tuổi. Bảo 17 tuổi thì mình vẫn nhận 🤣
Tumblr media
21 notes · View notes
Text
Lâu lắm rồi fb của mình mới có tin nhắn. Của một em người quen hẹn tháng sau đi chơi. Mặc dù bận nhưng mình vẫn sắp xếp lịch để gặp.
Hôm qua mình nhắn tin cho mấy đứa bạn cũ hồi đại học. 2 tuần nữa mình về VN chơi, hẹn mấy đứa đi tụ tập. Đấy thế là bao nhiêu năm không gặp, đứa nào cũng có công việc riêng, nhưng đứa nào cũng xếp lịch để đi. Con bạn còn nhắn thêm đứa nào không đi tao bắt chúng nó phải đến. Tự nhiên thấy ấm lòng. Vì cũng mấy năm rồi mình vùi đầu vào công việc không còn liên lạc nhiều với ai nữa.
Hôm trước đứa bạn cũ đăng tấm ảnh mới. Mình không biết có nên like hay bình luận hay không nhưng vẫn xem từng ảnh một, thấy nó vui, vậy là mình cũng yên lòng. Cũng muốn nhắn tin hỏi chuyện vớ vẩn nhưng lại nghĩ đến những tin nhắn chưa đọc hoặc trả lời cho qua. Câu nói “người quan tâm bạn luôn có thời gian dành cho bạn” cứ văng vẳng trong đầu. Suy nghĩ một hồi mình quyết định không nhắn nữa.
Mình nhận ra mình nhớ N của những ngày tháng cấp 3. Một cô gái vui vẻ và tài giỏi luôn khiến mình ngưỡng mộ. Ngay cả trong mơ mình cũng luôn muốn được quay lại những năm tháng ấy.
Giống như N từng nói, gặp được mình là điều tuyệt vời nhất của N. Mình cũng muốn nói với N rằng làm bạn với N là điều xinh đẹp nhất cuộc đời mình đó.
Thời gian vẫn trôi và chúng ta vẫn phải bước tiếp. Ai rồi cũng sẽ có những người bạn mới, những cuộc sống mới. Những người bạn rồi cũng có lúc thành người dưng. Những người dưng lại có lúc trở thành bạn. Phải chấp nhận và tiếp tục sống thật hạnh phúc thôi.
16 notes · View notes
Text
Nay đi làm thêm, nói chuyện với bà làm cùng. Bà bảo ước gì được quay trở lại 30 tuổi. Đấy là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời. Không phải 20. Lúc đó vẫn còn nhỏ, còn đang lạc lối không biết đi về đâu.
Mình hỏi vậy nếu quay về tuổi 30 bà sẽ làm gì? Bà bảo sẽ đi học may, học mọi thứ về may mặc, sản xuất quần áo… Thời của bà vẫn còn trọng nam khinh nữ nên bà không được học đại học. Bà đã chọn một nghề không phân biệt nam nữ đó là cắt tóc và đã làm gần như nửa cuộc đời. Nếu được quay lại bà muốn đi học đại học, ra trường làm một công việc mình yêu thích.
Bà hỏi ước mơ của mình là gì? Mình không thể trả lời. Có lẽ mình vẫn đang lạc lối ở đâu đó trong nhiều ngã rẽ cuộc đời. Chỉ là mình đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền mở một quán ăn. Rồi sau đó đi du lịch thật nhiều nơi trên thế giới, để trải nghiệm, để viết, để chia sẻ.
Chỉ là một câu chuyện bình thường trong cuộc sống của mình. Viết ra để nhớ, sau này lúc đọc lại hi vọng mình đang ở độ tuổi 30 (hi vọng bà vẫn còn khoẻ). Có mọi thứ trong tay như mình muốn, đang đi du lịch thế giới, tay cầm lon bia, tay cầm bút viết về những nơi mình đã đi qua 🌍
Khi mình 70 không biết mình muốn quay lại thời điểm nào nhất nhỉ? Không phải 20, lúc đó mình còn đang lạc lối lắm. Liệu có phải 30 không? Mình không biết nữa, thời gian sẽ cho bản thân chúng ta câu trả lời của riêng mình.
Cuộc đời này chúng ta phải tự mình trải nghiệm thôi.
21 notes · View notes
Text
Lúc ấy trời mưa,
cậu không nhìn tớ,
tớ không nhìn mưa.
35 notes · View notes
Text
Sự thật mất lòng
Điều này có thể hơi khó nghe một tí, nhưng mà thật ra thì không ai có trách nhiệm phải hiểu bạn đang có vấn đề gì cả. Không ai phải đảm bảo rằng bạn đang ổn, cũng chẳng có ai trên đời này có trách nhiệm yêu bạn cả. Nghe qua thì có vẻ tàn nhẫn đó, nhưng mà đó là sự thật, càng nhận ra được điều này sớm bạn sẽ càng nhận ra được tầm quan trọng của bản thân mình, bạn sẽ học được rằng đôi khi ích kỷ vẫn là một điều nên cần, vì chỉ có mình bạn sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình thôi mà.
Nên là thôi, nếu người ta không thương mình thì cứ để họ ra đi thôi. Trên dòng đời, sẽ có vài lần bạn phải ra các quyết định khó khăn, nhưng đó cũng sẽ là những quyết định quan trọng nhất, là những bản lề của cuộc đời. Vậy nên đừng nỗ lực bắt chuyện với những con người không tỏ chút sẵn sàng thay đổi nào nữa. Đừng mở lòng ra cho những người không quan tâm đến sự tồn tại của bạn nữa.
Bản năng của loài người chúng ta là luôn cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân trong mắt mọi người xung quanh, nhưng đôi khi, bản năng thôi thúc đó sẽ cướp đi rất nhiều thứ của bạn, gồm cả thời gian, năng lượng, thể chất và cả tinh thần. Khi bạn bước trên con đường để cải thiện cuộc sống của mình, một cuộc sống đầy trách nhiệm, niềm vui và hạnh phúc, không phải ai cũng sẽ luôn sẵn sàng đi cùng bạn đến nơi cùng trời cuối đất cả. Điều đó không có nghĩa là bạn phải ép bản thân mình thay đổi, mà là bạn phải sẵn sàng rời xa những người không thể tiếp tục đồng hành với bạn nữa. Nếu bạn bị ghẻ lạnh, phân biệt đối xử, phớt lờ hay là lãng quên bởi những người mà bạn đã dành thời gian, điều đó có nghĩa là bạn đang không dành thời gian cho bản thân mình, bằng chứng là bạn vẫn đang mang năng lượng cũng như cuộc sống của mình đem ra cho người ta đây thôi.
Sự thật là bạn không thuộc về ai cả, và cũng chẳng có ai sinh ra đã thuộc về bạn đâu. Chính điều này tạo nên sự đặc biệt khi mà con người chúng ta tìm được người bạn hoặc người yêu của đời mình. Bởi lẽ phải đi qua hết những ngày mưa, con người ta mới trân trọng ngày nắng mà. Có cả tỉ người trên hành tinh này cơ mà, bạn sẽ có vô vàn cơ hội để gặp được một ai đó. Có thể nếu một ngày bạn không xuất hiện, họ cũng chẳng đi tìm bạn đâu. Có thể một ngày nào đó bạn không nhẫn nhịn họ nữa, mối quan hệ của hai người sẽ tan vỡ. Có thể một ngày nào đó bạn không nhắn tin cho người ta nữa, thì cả tuần họ cũng chẳng liên lạc lại với bạn câu nào. Điều đó không có nghĩa là bạn đã phá hỏng mối quan hệ của mình, chỉ là sợi dây mỏng manh duy nhất nắm giữ hai con người, đó là tình cảm của bạn mang trao đi. Đó không phải yêu, đó là nợ mất rồi. Lúc đó bạn đang mang cơ hội đem cho những người không xứng đáng đó. Bản thân bạn xứng đáng được nhận nhiều hơn thế chứ hả?
Hai thứ quý giá nhất trong cuộc đời bạn, đó là thời gian và năng lượng, bởi lẽ cả hai đều có hạn cả. Những người, những vật bạn dành thời gian và năng lương cho sẽ định nghĩa bạn là ai. Khi nhận ra điều này, bạn sẽ hiểu tại sao đôi khi mình cảm thấy khá là khó chịu khi phải ở bên cạnh những người, tham gia những hoạt động hay đi đến một nơi mà bạn không thích. Bạn sẽ nhận ra rằng điều quan trọng cần làm lúc này đó chính là bảo vệ nguồn năng lượng của bản thân mình. Hãy biến cuộc sống mình thành một mảnh trời yên bình, nơi mà chỉ những người làm bạn cảm thấy thoải mái có thể đến bên và ở lại với bạn. Bạn không có trách nhiệm phải cứu rỗi bất kì ai trên cái cõi đời này hết á! Bạn không có nghĩa vụ phải thuyết phục họ cải thiện bản thân. Bạn có mặt trên cõi đời này đâu có nghĩa là bạn phải mang hết tầm lòng mình đem đi phân phát cho mọi người đâu. Bạn xứng đáng có những tình bạn thật sự, những tình yêu trọn vẹn, ở bên những con người tuyệt vời. Tránh xa những con người không hợp với bạn sẽ mang lại cho bạn tình yêu, sự quý trọng, hạnh phúc cũng như là sự an toàn mà bạn xững đáng có được.
193 notes · View notes
Text
Mình có 1 người bạn, ừm, không biết nói sao. Đáng nhẽ bọn mình đã có thể làm bạn thân lâu hơn.
Mình ấy mà. Hồi trẻ trâu toxic lắm. Đúng kiểu một người bạn tiêu cực mà ai cũng nên tránh xa.
Rồi bây giờ thỉnh thoảng vào fb của bạn ấy, thấy ảnh từ hồi đại học. Có bạn mới, cười đùa vui vẻ. Không như hồi chơi với mình, lúc nào cũng u ám, xám xịt.
Mình nghĩ là hay thôi dù sao người ta cũng có cuộc sống mới rồi, đừng cố gắng bắt chuyện nữa. Nhưng thỉnh thoảng mình vẫn gửi vài tin nhắn vớ vẩn nói chuyện phiếm mặc dù chẳng bao giờ được rep.
Bây giờ đồng nghiệp luôn nhận xét mình là người hiền hoà, dễ tính nhưng ít ai biết chỉ chục năm trước thôi mình là một đứa dễ nổi nóng, không ngần ngại tổn thương những người bên cạnh.
Mà những người đó đã không thể nhìn thấy mình của hiện tại nữa rồi.
À mà có khi họ cũng chẳng quan tâm. Tránh xa được một đứa như mình có khi họ lại thấy thanh thản.
Thỉnh thoảng mình cũng từ bỏ việc nhắn tin vớ vẩn với bạn ấy. Nhưng rồi mình vẫn nhắn. Có lẽ với mình, bạn ấy vẫn luôn là cô bé khóc ở sân trường vì cô đơn.
23 notes · View notes
Text
Chỉ cần bạn nghĩ bạn là nữ thì mình chúc bạn ngày mùng 8/3 vui vẻ.
Tumblr media
20 notes · View notes
Text
Mình nhớ cậu. Mình nhớ ngày cuối cùng được đi xem phim. ngày cuối cùng được cầm tay, cậu viết một chữ gì đó vào lòng bàn tay, nhưng mình không đoán ra được. Có lẽ lúc đó cậu cũng buồn. Mình không muốn làm một thằng con trai ngốc trong tình yêu. Nhưng mình đâu có kinh nghiệm gì. Mình chỉ dám nhìn cậu mỗi khi nằm xuống ngắm khung cửa sổ của lớp, những ngày nắng đến lóa mắt. Nhưng đó có lẽ là ngày đẹp nhất của cấp 3. Sau này, mình lúc nào cũng muốn nói chuyện với cậu. 5 năm mình xa nhà. Mình chỉ biết được cậu ổn qua những tấm ảnh. Mình nhớ được cả cách cậu chat, khi nào cậu sẽ ngưng, cậu sẽ sử dụng từ gì tiếp theo. Nhưng mình không đoán được câu trả lời của cậu vào ngày cuối mùa hè năm đó. Mình lúc đó cũng buồn. Một chữ ấy cũng không nói hết được. Mình ước mình được vào học lớp mình từ lớp 10. Có lẽ mình sẽ có thêm một năm nữa được ở bên cạnh cậu, biết đâu. Người ta nói chúng ta sẽ lưu nhau vào những ký ức đặc biệt. Nhưng mình nghĩ chỉ có mình mình thôi. Có lẽ với cậu chỉ là một cảm giác thoáng qua. Mình sang bên này mùa đông tuyết rơi thật nhiều, giá như tuyết đầu mùa được cùng cậu ngắm nhỉ, chắc sẽ phải tuyệt vời lắm. Mình có cô bạn gái ở Bắc Kinh, cô ấy rất yêu mình. Mình không biết phải làm gì cả. Cô ấy thì rất đỗi kiên trì. Mình nói mình vẫn chờ một người. Mình cũng có sự kiên trì của mình. Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng. Cô ấy viết thế trong khung chat. Chúng ta thành một vòng luẩn quẩn để chờ đợi nhau ư. Mơ mộng của mình vốn đặt ở quê nhà. Nơi một mùa hè đi qua và mình đã nhớ mãi. Bố nói sang xứ người, cần quên thật nhiều thứ. Sao lại quên. Bố thở dài rồi sau này con sẽ hiểu. Có lẽ mình cũng hiểu rồi. Bố nói khi thấy mình cứ ngoái lại tìm ai đó. Mình biết là sẽ không có ai, chỉ tưởng tượng giống như một bộ phim thôi. Quên thì làm gì còn nỗi nhớ nữa. Có lẽ là vậy. Nhưng làm cách nào, có ai trả lời được cho mình đâu. mình phải kiên trì đến bao giờ đây. "Lam" From BeP
242 notes · View notes