Tumgik
#ngontinh
tuonglyy · 9 months
Text
“ Có người thuận lợi, suôn sẻ, đi theo một hành trình bình thường, yêu nhau rồi kết hôn. Lại có người, ban đầu nồng nàn, mãnh liệt, cuối cùng dần trở nên nhạt nhòa mà chia tay.
Cuối cùng chúng ta đều đi lạc. Lạc mất nhau trên con đường dài rơi mất ánh trăng, lạc mất nhau trong màn đêm lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường kéo dài bóng người. Chúng ta bất lực như một đứa trẻ, chỉ quẩn quanh giữa bờ vực yêu và hận. Chúng ta đều đang chờ đợi, chờ đợi một ngày hoa cà bung nở rực rỡ trên đống xương khô.
Tháng năm rồi cũng sẽ trôi xa, những tình cảm khác cốt ghi tâm rồi cũng nhạt nhòa, những nỗi đau từng xé nát tim gan cũng sẽ dần dần tàn lụi, những căm hận giày xéo cõi lòng cũng như làn khói tan trong không khí. Có lẽ, chính giây phút tình yêu chết đi sống lại ấy trở thành những kỉ niệm tàn, đó mới là bi ai lớn nhất.”
_ Tố Diệp _
19 notes · View notes
ngocthanh242 · 1 month
Text
Đây chắc là bộ ngôn tình mạt thế rất đặc biệt mà mình từng đọc. Những bộ khác mình từng đọc đại đa số đều nói về zoombie, nhưng quyển này lại nói về sự biến đổi khí hậu, sự khắc nghiệt của thiên nhiên dành cho con người. Dù nữ chính có không gian nhưng cũng không có bàn tay vàng có thể hô mưa gọi gió. Cô cùng gia đình của mình đã vượt qua rất nhiều khó khăn của thời tiết như lạnh đến âm 80°C, nóng đến 40°C, mưa axit, thời kỳ đêm tối vĩnh hằng, đàn quạ đột biến, hơn phân nửa lục địa chìm trong nước,...
Đọc hết bộ này phải nói là con người rất rất nhỏ bé trước sự giận dữ của thiên nhiên. Trong thời kỳ đó lòng người cũng là một thứ đáng sợ không kém. Đây cũng là một đoạn trích dẫn mình thấy rất hay trong truyện.
Tumblr media
Recommended mọi người đọc thử rất đáng đọc luôn ý 🥰
Mọi người có thể đọc truyện tại đây:
2 notes · View notes
15th04 · 4 months
Text
Bí mật càng muốn che giấu lại càng dễ dàng bị lộ diện.
Mẫu người mà lúc nhỏ bản thân ghét nhất, lớn lên lại trở thành.
Tumblr media
3 notes · View notes
huyenfurin · 5 months
Text
CÔNG THỨC : 4 GIÂY - 2 PHÚT - 72 GIỜ - 21 NGÀY
1. Luật 4 giây
Lời khuyên: Hãy hít thở thật sâu và chậm 4 giây trước khi bạn hành động hoặc đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào.
Trong cuộc sống, chúng ta thường có xu hướng trì hoãn việc đưa ra những quyết định quan trọng. Điều này có vẻ như một gánh nặng quá lớn, do vậy chúng ta muốn chờ thêm thời gian. Cho đến khi bắt buộc phải đưa ra quyết định, chúng ta sẽ quyết định nhất thời và thông thường sau đó sẽ là sự hối tiếc.
Nguyên tắc 4 giây sẽ giúp bạn đưa ra những quyết định tốt hơn. Peter Bregman, tác giả của cuốn sách “Luật 4 giây” cho rằng bạn nên hít thở thật đều và sâu trong vòng 4 giây; sau đó bạn có thể hành động.
Tại sao việc này quan trọng? Đó chính là nghệ thuật tự kiểm soát. Hít thở sâu sẽ tránh cho bạn khỏi việc đưa ra các quyết định vội vã và mang lại cho bạn thời gian để đánh giá kết quả của mỗi hành động.
2. Luật 2 phút
Lời khuyên: Nếu việc nào đó chỉ tốn chưa đến 2 phút để hoàn thành, bạn hãy thực hiện nó ngay lập tức.
Rất nhiều nhiệm vụ chúng ta trì hoãn thường không khó để hoàn thành. Chúng ta thường tránh làm chúng cho đến hạn chót, mặc dù nó không đòi hỏi kỹ năng hay kiến thức đặc biệt. Chẳng hạn, bạn cần phải gọi điện cho đối tác hoặc gửi một email. Việc này chỉ mất 1 đến 2 phút nhưng bạn lại trì hoãn cho đến phút cuối cùng. Nhiệm vụ đơn giản này làm bạn bị chùn bước và mất tập trung.
Nguyên tắc 2 phút này sẽ giúp bạn đạt được những mục tiêu lớn. Mỗi mục tiêu đi kèm với một danh sách các hành động nhỏ. Chẳng hạn, bạn phải đọc 1 cuốn sách khoảng 2.000 trang, việc này sẽ khiến bạn mất vài tháng. Nếu như bạn tiếp tục nhìn cuốn sách như một tổng thể, bạn sẽ thấy nó khó mà hoàn thành, do đó bạn dễ bỏ cuộc. Nhưng nếu như bạn chia nhỏ cuốn sách thành từng trang và đặt mục tiêu đọc từng trang một, bạn sẽ mất chưa đến 2 phút cho một trang sách.
3. Luật 72 giờ
Lời khuyên: Khi bạn đã có 1 ý tưởng, hãy thực hiện nó trong vòng 3 ngày (72 giờ).
Bodo Schaefer – tác giả sách, doanh nhân kiêm diễn giả nổi tiếng người Đức cho rằng nguyên tắc đơn giản này sẽ giúp bạn đẩy lùi trì hoãn: Đừng bao giờ đặt ra các nhiệm vụ kéo dài quá 72 giờ. Nếu bạn trì hoãn hành động này, ý tưởng của bạn sẽ mãi nằm trên giấy mà thôi.
4. Luật 21 ngày
Lời khuyên: Hãy cho bản thân 21 ngày để phát triển một thói quen
Khi bạn muốn đạt được một mục tiêu nào đó, bạn phải biến các hành động thành thói quen hàng ngày. Hãy lập lại danh sách mục tiêu một lần nữa, tập trung vào các mục tiêu đơn lẻ và biến nó thành hành động, sau đó thực hiện đều đặn mỗi ngày. Đó có thể là viết blog, ngồi thiền, chạy bộ hay học tiếng Anh… bất cứ việc gì.
Trong những ngày đầu tiên, bạn sẽ cần rất nhiều nỗ lực. Nhưng một khi đã quen dần với nó, bạn sẽ cảm thấy điều này như một phần cuộc sống.
5. Nguyên tắc 10.000 giờ
Lời khuyên: Khi bạn cố gắng để thành thạo trong lĩnh vực nào đó, bạn cần dành khoảng 10.000 giờ thực hành việc đó.
Trong cuốn sách Những kẻ xuất chúng, Malcolm Gladwell đã đề cập đến nguyên tắc 10.000 giờ thực hành đóng góp vào thành công của hầu hết các doanh nhân, triệu phú trên thế giới.
Để thực hiện quy tắc này, bạn hãy lựa chọn lĩnh vực mà mình yêu thích và lập kế hoạch để thực hành mỗi ngày. Hãy theo dõi thời gian mà bạn thực hành việc đó để đảm bảo bạn thực hiện đủ 10.000 giờ...
* Shared by: Awake Your Power
--------------------
NẾU BẠN CÓ ĐAM MÊ VỀ SÁCH HÃY INBOX CHO SHOP ĐỂ ĐƯỢC TƯ VẤN VÀ MUA ĐƯỢC NHỮNG CUỐN SÁCH HAY NHÉ❤️
🛒 Mua sách trực tiếp tại cửa hàng:
埼玉県坂戸市芦山町4番地14マンション稲穂1FテナントA号
(Saitamaken sakadoshi ashiyamacho 4-14-1F inaho manson A)
📬 Freeship từ ¥4000 toàn Nhật Bản
🚊 Cách ga Kita Sakado chưa đến 1 phút đi bộ
Tumblr media
#macawshop #sáchviệtnamtạinhật #macawbook #japan #sách #sáchhay #trẻ #giađình #kỹnăng #vănhọc #chứngkhoán #truyện #ngoạingữ #tôngiáo #sứckhỏe #review
3 notes · View notes
yeeyth · 1 year
Text
Some lies are beautiful, some truths are painful
Tumblr media
#Wordsaddiction
10 notes · View notes
hthoong · 1 year
Text
“Mỗi câu chuyện đều bắt đầu như thế, may mắn gặp gỡ, bất ngờ tương ngộ;
Mỗi câu chuyện đều kết thúc như thế, hai mùa hoa nở, mỗi người một phương.”
— Trương Gia Giai, “Ngang qua thế giới của em”
8 notes · View notes
yhuttuh · 2 years
Photo
Tumblr media
Mình luôn nói rằng, mình ổn. Mình ổn với mọi thứ. Cho dù là việc bạn bè mình bỏ rơi mình, cho dù mình có bị chửi oan hay có thể là việc người mình thích không thích mình. Bởi vì, mình hiểu và trải qua cảm giác như vậy rất nhiều lần rồi. Mình có thể nói rằng mình không ổn, nhưng mình không dám. Mình sợ không ai lắng nghe, mình sợ họ lại cho rằng mình đang than vãn những câu chuyện bé xíu, ngó lơ đi những lời tâm sự mình muốn nói, bỏ rơi bản thân mình ngay khi mình tuyệt vọng nhất. Mình có thể là một người bạn lắng nghe người khác, có thể là vitamin tạo nụ cười cho các cô gái đang buồn, sẵn sàng là bờ vai cho mọi người dựa vào khi họ khó khăn hay buồn phiền. Nhưng, không ai sẵn sàng làm thế với mình cả. Với mình, những điều mình đang trải qua đều không tốt đẹp. Cho dù có một chút niềm vui nho nhỏ từ ai thì cũng bị dập tắt nhanh, cho dù mình có thấy nụ cười ai đó thì ánh sáng của mình chỉ thoáng chốc hiện lên và rồi tắt mất. Mình biết, những điều nhỏ nhặt đó không phải của riêng mình. - macmart. -------------------------- #Quotesvn #VnQuotes #trichdẫn #thanhxuan #buồn #tamtrang #buon #tinhyeu #yeuthuong #nhớ #thanhxuân #trichdanhay #trichdan #trichdanphim #yêu #congai #tamtrang #suutam #ngôn tình #ngontinh #ngontinhquotes #donphuong #codon #tinhyeu #buon #vietquote #vietquotestonghopsuutam https://www.instagram.com/p/CjMSYnZpBp8/?igshid=NGJjMDIxMWI=
8 notes · View notes
chanhngotlim · 2 years
Text
Tumblr media
🌠 [Shining for One Thing]
Lâm Bắc Tinh
tớ thích cậu
ngân hà lưu chuyển
cũng vẫn thích cậu
Tumblr media
Mỗi người trong chúng ta ai cũng đã từng là một Lâm Bắc Tinh mải miết chạy theo bóng dáng Triển Vũ, để rồi chưa từng quay đầu để nhận ra một Trương Vạn Sâm âm thầm phía sau. Người xem sẽ thấy thanh xuân không nợ ta một Trương Vạn Sâm, chỉ là chúng ta hiếm may mắn như Bắc Tinh, khi quay lại Vạn Sâm của mình đã không còn phía sau nữa nữa. Tình cảm trên đời này nếu không được tỏ bày thì kết cục cũng đều là bi thương.
Vạn Sâm bảo vệ Bắc Tinh từ những năm tháng trung học. Cậu không chỉ bảo vệ cô mà bảo vệ luôn cả tình yêu của cô và Triển Vũ. Tình yêu của Vạn Sâm kéo dài đến nỗi dù cậu đã ra đi nhưng tình cảm đó vẫn mãi tồn tại để bảo vệ Bắc Tinh trong mớ hoảng loạn khi cô bị Triển Vũ lừa dối.
Bản thân mình thích cái kết của phim. Có người thắc mắc chàng trai cầm ô che cho Tinh Tinh ở đoạn kết là Vạn Sâm hay là một người khác. Riêng mình tin đó là Trương Vạn Sâm bởi vì Tinh Tinh đã xuyên không về tất cả những khoảnh khắc Vạn Sâm còn tiếc nuối, chỉ trừ ước muốn cùng ngắm đợt tuyết đầu mùa là vẫn chưa kịp.
11 năm sau, tuyết đầu mùa năm 2022, chính là lúc Vạn Sâm gặp lại Bắc Tinh và cùng nhau hoàn thành ước nguyện còn dở dang đó.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
p/s: năm nay năm gì mà cứ chọn xem bộ nào là trúng đúng thể loại n9 cầm nhầm kịch bản n8 zậy chời :”3
2 notes · View notes
suploblog · 9 months
Text
Trái tim con người nóng hay lạnh?
Tôi từng hỏi người mình thích rằng trái tim của cậu rốt cuộc là nóng hay lạnh. Rõ ràng tôi đã trải hết lòng mình ra, phô bày tất cả tình cảm mình dành cho cậu nhưng cậu vẫn không nhìn thấy.
Hay trái tim cậu chỉ nóng lên, chỉ ấm nồng khi đứng trước một người con gái khác. Tôi buông tay nhé cậu! Đoạn tình cảm tôi dành cho cậu cuối cùng cũng đã hóa hư không.
Trái tim tôi giờ sẽ đóng chặt lại, lạnh buốt và chẳng mong chờ ai nữa cả. Đừng nhé! Xin đừng ai đến và chà đạp lên nó nữa... Hãy để nó được yên ổn trong lồng ngực trái từng nhịp, từng nhịp an yên...
Tumblr media
1 note · View note
mirko78rm · 9 months
Text
Tumblr media
0 notes
tuduongngoc · 1 year
Text
Tumblr media
Thực sự đã quay trở về sao? Tác giả: Dương Tử Ngọc Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, nữ cường, ngược.
Chương 1.
Thời tiết của tháng 6 rất nóng, nóng đến mức khiến người ta phát điên. Từ nhà đến trường là một quãng đường dài, may mắn tuyến xe bus nằm gần nhà nếu không thì tôi đã phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Tuyến xe 15 đa phần là học sinh của trường A ít khi có người lớn hay trẻ nhỏ, vì nó đi thẳng một mạch từ con đường An Nam đến trường A, trên đường cũng không có nhiều trung tâm mua sắm hay là chợ cho nên học sinh rất thoải mái tìm chỗ ngồi mà không có sự chen chút nào.
Tôi bình tĩnh chọn một chỗ gần cửa xe, nhìn ngắm con đường đến trường rất nhiều lần, hình ảnh này từ khi nào đã khắc sâu vào tâm trí tôi, mỗi một ngôi nhà một cái cây tôi đều nhớ rõ ràng. Trên tay cầm chiếc điện thoại đã cũ, màu đen ở nút tắt màn hình đã phai màu, làm nổi bật màu kim loại, 4 góc của nó cũng đã đi theo năm tháng. Đây là điện thoại của bố đã dùng được vài năm, từ khi tôi lên cấp 3 thì đã được cho dùng lại. Đối với tôi đây là món quà đắt tiền nhất từ trước đến giờ. Âm thanh của bài nhạc đã cắt đứt suy nghĩ, mỗi khi ngồi trên xe tôi thích nhất là vừa nghe nhạc và ngắm thành phố. Hòa mình vào từng giai điệu, tôi ngẫm từng chút một lời bài hát:
"Mỗi lúc sớm chiều trong vận mệnh dài đằng đẵng này.
Em thường thơ thẫn nhìn về phương xa..." 
(Thế giới nhiều người đến thế - Mạc Văn Úy)
Thế giới của tôi không nhiều người đến vậy, tôi vẫn một mình từ trước đến giờ không có quá nhiều bạn bè, dù vậy không có nghĩa tôi buồn hay cô độc, vẫn có thể tự hưởng thụ cuộc sống không có nhiều người, vẫn vui vẻ qua mỗi ngày. Bài nhạc chậm rãi trôi qua từng giây, từng giây. Thế giới của tôi cũng từng giây đi qua.
Âm thanh của xe chạy dừng lại, mọi người dần dần bước xuống, tôi chậm rãi đứng dậy bước xuống cùng mọi người. Lúc này đầy ắp tiếng cười nói xung quanh, nhiều học sinh tụ thành nhiều nhóm nhỏ vừa đi vừa trò chuyện. Bầu trời rất nóng, dù là sáng sớm thôi cũng đủ khiến mồ hôi thành một mảng nhỏ sau lưng, hôm nay là ngày khai giảng lớp 11 các nữ sinh và nam sinh đều chỉn chu, váy đen dài hơn đầu gối và quần tây đen phối cùng áo sơ mi trắng rất thanh lịch. Bước dần vào trường tôi nhìn danh sách lớp của mình, vẫn như cũ không thay đổi, từ số lượng học sinh cho đến giáo viên chủ nhiệm. Năm ngoái tôi học cùng 39 học sinh 25 nữ và 14 nam, chủ nhiệm là nữ tên là Lê Tưởng Duy. Lúc mới nghe tên tôi còn tưởng là thầy mà hóa ra lại là cô. Dù đã cùng một năm với lớp và chủ nhiệm, cũng không có nhiều ấn tượng để lại với mọi người. 
Hành lang xếp hàng dài để đợi vào hội trường. Trường A vốn dĩ không to, đây chỉ là một trường tỉnh tầm trung thôi. Có tất cả 3 lầu và 2 dãy, hội trường nằm dãy bên phải riêng biệt với dãy học bên trái. Tầng 1 sát với sân thể thao, tầng này dành cho lớp 10 và phòng giáo viên là chính, tầng 2 là lớp 11, cuồi cùng tầng 3 của lớp 12. 
Dù hội trường có một dãy riêng biệt nhưng nó cũng không được gọi là quá to, đủ để chứa hết 3 khối và giáo viên thôi. Khi đã lắp đầy kín hội trường, âm thanh nhốn nháo không ngừng thứ cắt ngang nó là một âm thanh nghiêm nghị và trầm của một người đàn ông. Thầy Hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu của chính mình, đại khái là chào mừng năm học mới, và đánh dấu một năm đầy nhiệt huyết. Học sinh chúng tôi dù có chán bài phát biểu đến đâu cũng sẽ đứng chỉnh tề, chăm chú nghe hết từng lời thầy nói. Bởi học sinh ở đây đều rất tôn trọng và yêu quý thầy. Năm nay thầy đã 50 tuổi rồi, cái tuổi này cũng gọi như sắp về hưu. Sau bài chào mừng của thầy thì là đến một học sinh lớp 11 đứng đầu khối lên phát biểu, hội trường vốn dĩ đã im lặng từ lúc bắt đầu kéo dài cho đến hiện tại, đối với mọi người thì giây phút này căng thẳng hơn rất nhiều, bởi vị học sinh ưu tú kia là một nam sinh. 
Cậu ta có dáng người cao nhưng không gầy, trông rất khỏe khoắn và đầy đặn, đôi chân dài bước không nhanh cũng không chậm, kết hợp với quần tây áo sơ mi trắng gọn gàng, với mọi học sinh mặc đồng phục luôn mang cảm giác thuần khiết, tinh tế, năng động mà riêng nam sinh đang bước lên bục phát biểu kia thì có cả sự áp đảo và mạnh mẽ, thêm mấy phần sắc sảo, có thể do thân hình săn chắc và to lớn đã tạo ra phong thái đó.  "Kính chào quý thầy cô và các anh chị, các bạn và các em đã có mặt ngày hôm nay, em tên là Doãn Thừa Hạo học sinh lớp 11/5 rất vinh dự vì em có thể đại diện  3 khối để phát biểu bài cảm ơn đến nhà trường, đến thầy cô trong ngày khai giảng hôm nay!" Giọng nói đầy nam tính, ngắt nhịp đúng chỗ, sự tự tin của cậu ấy đã khiến biết bao nữ sinh dưới này đỏ mặt thẹn thùng, mắt không dời chỗ khác, hận không thể dán cả người lên cậu ta.  Doãn Thừa Hạo, học sinh luôn đứng đầu mọi kì thi. Danh tiếng của cậu ta không ai là không biết, một vị học bá vừa tài giỏi còn có cả ngoại hình đáng để ganh tị.
Chính vì mọi thứ thuộc về Doãn Thừa Hạo đều rất hoàn hảo, nên có nhiều nữ sinh thậm chí cũng có nam sinh yêu thích cậu ấy, tôi nghe mọi người nói đến cả hoa khôi của trường chúng tôi cũng chẳng ngoại lệ, say cậu ấy như điếu đổ, mỗi ngày đều đứng trước lớp tặng thức ăn mà lần nào cũng bị thẳng thừng từ chối. Dù cho Doãn Thừa Hạo có lạnh lùng hay khó tiếp cận bao nhiêu thì không có nghĩa cậu ta cô đơn hay luôn một mình, mây tầng nào gặp mây tầng đó. Ở lớp 11/5 có rất nhiều học sinh ưu tú, và họ hình thành một nhóm mà mọi người vẫn hay gọi "quý tộc". Tại sao lại có cái tên này hả? bởi vì họ vừa giàu, vừa học giỏi mà rất khó tiếp cận được, ở mỗi một môi trường đều tồn tại một xã hội, trong xã hội đó đều âm thầm mà phân chia giai cấp. 
Ở xã hội thì họ chia nghề nghiệp thành nhiều ngành nghề hay giàu nghèo. Học sinh chúng tôi ai cũng biết điều này, giàu nghèo và cả năng lực. Có rất nhiều cấp bậc được chia, ví dụ như mọi người thường thấy, học sinh nghèo cố gắng học thật giỏi để đổi đời, học sinh giàu sinh ra đã có sẵn một con đường nên cũng không cần cố gắng quá nhiều. Mà cái chúng tôi sợ nhất là người đã giàu nhưng họ vẫn nỗ lực để tốt hơn. Bạn không giỏi thì cố gắng giỏi hơn, bạn không giỏi thì cũng chẳng sao, bạn đã giỏi thì lại muốn giỏi hơn. Thì với nhóm "quý tộc", bọn họ đều là ở vế cuối cùng. Đã giỏi thì muốn giỏi hơn, đã giàu lại muốn nỗ lực giàu thêm. 
Bài phát biểu kết thúc ngập tràn tiếng vỗ tay, không khí bắt đầu sôi nổi hơn bởi cũng gần như kết thúc buổi khai giảng, các học sinh đều được nhận lệnh giải tán quay về lớp để sinh hoạt với chủ nhiệm. Bước ra khỏi hội trường ai cũng đều mang gương mặt phấn khởi, không khí mùa hè dù oi bức cũng chẳng bằng với nhiệt huyết của học sinh trung học, dù tôi không phấn khích bằng mọi người cũng không thể nói rằng tôi không thích cuộc sống khi là học sinh, độ tuổi này có đủ loại trải nghiệm mới lạ, đúng hơn là mọi cảm xúc của các thanh thiếu niên vừa nhạy cảm và thú vị.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ cần được bình ổn và sắp xếp lại đồng thời tôi cũng dần bước về lớp. Xung quanh trường có nhiều cây, đặc biệt là cây hoa phượng và cây bàng, theo tôi biết nó ở đó được hơn 10 năm rồi, thân cây to, tán cây rợp trời che bớt đi cái nắng của tháng 6, tôi chăm chú nhìn quá trình của chiếc lá già đang rụng dần rồi rơi xuống nhẹ nhàng, giống như nó biết đã đến thời điểm kết thúc nhiệm vụ của chính mình, thời điểm nhường cho lá non đâm chồi và rợp bóng thay nó. Trong lúc tôi chăm chú và tập trung vào cây phượng thì bên tay phải đột nhiên đau điếng, chân không giữ được cân bằng vì có một lực mạnh đẩy ngã, ngay lúc tôi chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì ở bên eo có một cánh tay rắn chắc chạm vào rất mạnh, độ ấm từ cánh tay khiến tôi tỉnh táo biết được mình vừa bị đụng ngã và có người đã kịp thời đỡ tôi, đất trời bỗng nhiên xoay thành vòng tròn rồi trở lại vị trí vốn có, cánh tay chứa đầy hơi nóng không bằng cái hè của tháng 6 làm tim tôi đập nhanh lạ thường, ngước nhìn người vừa giúp làm tôi không tin vào mắt mình, xuyên qua những tán cây là những giọt nắng lấp lánh giữa trưa rọi thẳng vào mái tóc đen tuyền của người con trai kia, tựa như một vị kị sĩ mang gương mặt góc cạnh sắc nét càng tôn lên vẻ nam tính, chiếc mũi, đôi môi,...mọi thứ trên gương mặt đều hài hòa đến mức khó tin, nếu những chi tiết trên mặt đó dùng trên người khác thì không thể nào đem lại sự hài hòa bằng người con trai đang đứng trước mặt này, làn gió thổi mạnh qua làm cho toàn bộ lá cây dưới đất bay tung lên giống như đang đồng ý với mọi suy nghĩ của tôi lúc này.  "Đây có phải là thật không?" chẳng biết có động lực gì thúc đẩy khiến tôi vô thức bật ra lời nói từ suy nghĩ, tôi không biết thật, không biết đây có phải là sự thật không, chưa từng nghĩ tôi và người đó sẽ có cơ hội nói chuyện với nhau dù là một chút, đúng hơn là tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó. 
"Thật? vậy cô nghĩ đây là gì? là mơ giữa ban ngày, hay là cô ngốc đến độ không phân biệt được đâu là thật?" giọng nói trầm thấp, không nóng cũng không lạnh, người nghe không biết được bên trong có chút tình cảm gì hay không, hay là sự châm biếm. 
"Xin lỗi, tôi có chút choáng, cảm ơn cậu đã giúp tôi" khôi phục lại sau sự thất thố vừa rồi, tôi biết mình đã lỡ lời, cúi người cảm ơn thật lịch sự hi vọng người đó sẽ bỏ qua.
"..." một khoảng im lặng tầm 30s sau lời nói của tôi, không biết lúc này cậu ta có đang nổi giận không? 
"Không có gì, là bạn tôi không cẩn thận làm dụng cụ va phải cô, nên tôi chỉ giúp bạn tôi không gây thêm hậu quả gì thôi" rất đơn giản, cũng như lời giải thích cho tôi biết không phải cậu ta muốn giúp tôi mà chỉ giúp bạn của mình thôi. Cảm giác rạch ròi thế này cũng không tệ lắm, ít ra sẽ không có cảm giác tội lỗi hay mang ơn gì giữa cả hai.  
Tôi im lặng cúi đầu lần nữa rồi bước nhanh để quay về lớp, ở nơi đó người con trai kia vẫn lẳng lặng nhìn về hướng mà cô gái kia vừa bước đi, cũng nhanh chóng bước về lớp
Khoảng cách vốn dĩ của hai người đã khó mà chạm được đến nhau, tôi không biết lần gặp gỡ này sẽ mang lại điều gì, một loại cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua bao giờ không gọi tên được. Một bông hoa bị gió thổi rơi trước mặt tôi, trong một khoảnh khắc tôi tự cho rằng duyên phận kết nối giữa tôi và Doãn Thừa Hạo, là tốt hay xấu tôi không phân định được.
  Website: tuduongngoc.wordpress.com Tumblr: tuduongngoc.tumblr.com
1 note · View note
tuonglyy · 1 year
Text
“ Thế giới cuồng loạn đều dạt hết ra xa. Em có nghe thấy không? Tôi cùng thế giới này, chân thành sâu sắc nói yêu em. ”
Tương Ly
Tumblr media
4 notes · View notes
ngocthanh242 · 2 years
Text
"Gậy không đánh trên người mình thì không biết đau được. Chỉ cần không phải người nhà mình chết thì có thể cảm khái thay người ta. Nhưng một khi dính đến bản thân thì đến sự khoan dung cũng chẳng có, từ bi cũng chẳng còn."
Minh Lan Truyện
16 notes · View notes
truyentn · 1 year
Text
youtube
1 note · View note
huyenfurin · 1 year
Text
[SƯU TẦM NHIỀU NGUỒN] NHỮNG CÂU THẢ THÍNH "CỜ RÚT" (PHẦN 1 - SONG NGỮ TRUNG/VIỆT)
______________
1. 你知道“立刻有”是什么意思吗?
是“Like you”的意思。
Anh có biết "Lập tức có" nghĩa là gì không?
Nghĩa là "Like you" đấy!
(Pinyin của chữ “立刻有” là “Lìkè yǒu”)
2. 喜欢你,绕八条街都偶遇。
Thích anh, vòng tám con phố đều là tình cờ.
3. 只要是你,东南西北都顺路。
只要是你,酸甜苦辣我都爱吃。
只要是你,春夏秋冬我都有空。
Chỉ cần là anh, Đông Tây Nam Bắc đều là thuận đường.
Chỉ cần là anh, chua ngọt cay đắng em đều thích ăn.
Chỉ cần là anh, Xuân Hạ Thu Đông em đều rảnh.
4. 近朱者赤,近你者甜。
Gần mực thì đen, gần anh thì ngọt ngào.
5. 今天又不是愚人节那为什么你又骗走我的心呢?
Hôm nay không phải là Cá Tháng Tư, thế sao anh lại lừa mất trái tim của em thế?
6. 猜猜我的心脏在哪边?
“肯定是左边” “错啦,是在你那边”
Anh đoán xem tim em nằm ở bên nào?
"Đương nhiên là bên trái rồi" "Sai rồi, là ở bên anh"
7. 你知道为什么我学法律嘛?
“为什么?” “我想用法律来拴住你的身体和心灵”
Anh có biết tại sao em học Luật không?
"Tại sao?" "Vì em muốn dùng luật pháp để trói buộc thân thể và trái tim anh"
8. 你能不能走路看着点啊,非要撞在我心上。
Anh có thể đi đứng đàng hoàng được không, sao cứ thích va vào tim em thế!
9. 我以为你这个人很完美了,不过我今天发现你居然还有一个缺点
“什么缺点?” “缺我呀。”
Em cứ tưởng rằng anh đã rất hoàn hảo rồi, nhưng hôm nay em bỗng dưng phát hiện ra anh vẫn còn chỗ thiếu sót.
"Thiếu gì cơ?" "Thiếu em nè"
10. 你的体力真好!在我心里跑了一天都不累。
Anh khỏe thật đó! Chạy vòng vòng cả ngày trong tim em mà không biết mệt.
(Còn tiếp)
Chúc các bạn thả thính thành công =))))))))))))))))))))))
______________
Nguồn: Sưu tầm nhiều nguồn
Tumblr media
1 note · View note
yeeyth · 2 years
Text
Tumblr media
"Năm ấy, vì một người nói thích màu xanh mà đem lòng yêu cả bầu trời.
Hiện tại, vì 1 người nói thích màu cam mà tương tư cả một buổi chiều hoàng hôn"
-----------
3 notes · View notes